Chương 95
Vì thế sau khi hai bảo bối nhỏ ăn no, Mộc Vân liền dắt tay hai bé xuống lầu, đưa chúng đến vườn trẻ sau đó vội vàng đi tới Vịnh nước Cạn.
“Minh Thành, cháu dậy chưa?”
Hoàng Đình số 1 vào buổi sáng vô cùng đẹp, các loại hoa trong vườn thi nhau khoe sắc, ánh mặt trời chiếu xuống như một giấy lụa mỏng đang bao phủ toàn bộ nơi này.
Trông cực kỳ xinh đẹp.
Mộc Vân cầm thức ăn trong tay, nhanh chóng đi vào đó, việc đầu tiên cô làm chính là lên tầng hai tìm con trai.
Nhưng mà, đúng lúc này một bóng người đột nhiên chạy tới sau lưng cô!
“Cô Ôn, cô lên đó làm gì?”
“Sao cơ?”
Mộc Vân giật mình lập tức dừng lại, cô vẫn còn chút khiếp sợ nhìn về phía sau.
“Dì Trần? Tôi… tôi lên xem Minh Thành, xem thẳng bé đã dậy chưa”
“Cô lên xem cậu chủ nhỏ sao? Cô Ôn, cậu chủ nhỏ nhà chúng tôi còn chưa thức dậy đâu, cô lên xem cậu ấy làm gì? Đừng có làm ồn khiến cậu ấy tỉnh giấc, còn nữa, cô mang theo cái gì vậy? Sao mà đen xì thế kia?”
Dì Trần hiện ra giống như u linh này không chỉ ngăn cản Mộc Vân lên xem cậu bé, sau khi phát hiện ra mấy thứ Mộc Vân để trên bàn ăn, lập tức hỏi.
Mộc Vân vội vàng giải thích: “Đây là một chút bánh ngọt tôi mang từ nhà đến, còn có cháo thuốc, đều là do tôi tự tay làm cho Minh.
Thành ăn”
“Cô Ôn, tôi đã nói rồi, cậu chủ nhỏ nhà chúng tôi không thể ăn thức ăn bên ngoài được, cơ thể cậu ấy rất yếu, cô quên rồi sao?”
Gương mặt người giúp việc tràn đầy căm ghét.
Mộc Vân nghe vậy thì cảm thấy không thoải mái cho lắm, cô nhìn đống đồ mình mang đến, cố kìm nén rồi lên tiếng: “Đây là đồ ăn tôi tự làm, sẽ không có vấn đề gì”
“Ai biết được chứ? Lần trước không phải cũng do ăn đồ của cô nên mới đau bụng sao?”
Minh Thành bị bệnh là vì ăn bánh đậu xanh của cô làm sao?
Sau khi nghe xong, Mộc Vân đứng bất động tại chỗ.
Đương nhiên cô không hề cảm thấy đồ ăn mình làm có vấn đề gì, thế nhưng lời nói của người giúp việc này khiến cô hơi nghỉ ngờ, có phải trẻ con không thể ăn mấy món như bánh đậu xanh này không?
Dù sao những loại đồ ăn như vậy cũng mang tính lạnh.
Sắc mặt Mộc Vân trở nên trắng bệch.
“Các người đang làm gì đấy?”
Đúng lúc này, trên lầu xuất hiện một bóng người cao lớn, bộ âu phục màu đen vừa người, bên trong là áo sơ mi màu trằng, ngay khi vừa mới xuất hiện đã toát lên vẻ thanh cao khiến người khác không nhịn được ngước nhìn.
Không ngờ lúc này Diệp Sâm vẫn chưa đi làm “Cậu Diệp, vừa mới sáng sớm côMộcđã mang mấy món cô ấy tự làm đến đây, bảo là cho cậu chủ nhỏ. Tôi sợ cậu chủ nhỏ ăn xong sẽ bệnh nặng hơn thế nên tôi đang khuyên cô ấy”