Chương 9
Nhưng bây giờ, đến cả một vị bác sĩ nhỏ bé thôi mà cũng nói rằng không hề có ý định sẽ chữa bệnh cho anh?
Trong hốc mắt của anh lúc này chứa đầy những tia máu đỏ rực, toàn thân hệt như có một làn khói chết chóc lạnh lùng đang toả ra: “Lâm Tử Khang, mau đi điều tra người tên Maris này là ai, xem xem cô ta rốt cuộc là đến từ nơi nào?”
“Vâng thưa chủ tịch!”
“Còn nữa, lập tức bảo viện trưởng Derek đến gặp tôi ngay!”
Derek chính là viện trưởng của bệnh viện Nacow.
Lâm Tử Khang nơm nớp lo sợ, vội vàng ngay lập tức đi thực hiện việc này. Còn Cố Cẩn Mai, sau khi nhìn thấy cảnh này thì lại nở ra một nụ cười mang vẻ giễu cợt và vô cùng nham hiểm.
Đường đường là một bác sĩ thấp cổ bé họng mà lại dám đứng trước mặt mình khua môi múa mép sao?
Tối nay, bởi vì trong lòng của Mộc Vân chất chứa đầy tâm sự nên cô ngủ không được ngon giấc cho lắm.
Nhưng mà, cho dù cô có ngủ không say giấc, thì cô cũng không chú ý đến chiếc điện thoại di động đã bị cô bật chế độ im lặng, trong đêm tối, màn hình của nó đã sáng lên nhiều lần. Cho đến sáng ngày hôm sau, lúc cô bị tiếng chuông đồng hồ báo thức đánh thức, với tay lấy điện thoại thì mới nhìn thấy trên màn hình điện thoại hiển thị đến bảy tám cuộc gọi nhỡ.
Ngay lập tức, cơn buồn ngủ của cô liền bị đánh bay!
Đây là những cuộc điện thoại từ bệnh viện gọi đến.
Cô vốn không phải là bác sĩ tây y, lại cũng không phải là bác sĩ khoa cấp cứu, vì thế giữa canh ba nửa đêm gọi điện đến, chắc chắn không phải là để kêu cô đi cứu người.
Không phải là đi cứu người vậy thì gọi điện thoại liên tục cho cô là vì điều gì chứ?
Ngay lập tức, trong tâm trí của cô lóe lên một ý nghĩa khủng khiếp, một giây sau, cô liền từ trên giường bất người đứng thẳng dậy.
“Mặc Hi, Ninh Dương, mau dậy đi nè, hôm nay mẹ sẽ đưa hai con đi du lịch, mau dậy nhanh lên nào, nếu không sẽ không kịp mất!”
Cô vội vã đến phòng của trẻ em, ba chân bốn cẳng vội vã gọi hai cục cưng còn đang nằm mơ màng ngủ thức dậy.
Cục cưng Ninh Dương nói: “Mẹ…”
Một âm thanh trong veo kèm theo chút xíu sự lười nhác khẽ đáp lại, hai đôi mắt to tròn long lanh còn đang lim dim bị ép phải mở ra, hoàn toàn không hề có một chút gì cho thấy là đang tỉnh táo.
Còn Mặc Hi thì ngược lại, sau khi vừa nghe thấy hai từ “du lịch”, ngay lập tức, cậu bé liền tỉnh dậy.
“Du lịch? Mẹ, chúng ta sẽ đi đâu du lịch vậy ạ? Mẹ không cần phải đi làm sao ạ?”
“Nghỉ ngơi một vài ngày, đưa các con đến An Kiến vui chơi, mẹ đã đặt vé máy bay xong xuôi hết cả rồi, chính là muốn đem đến cho hai con một bất ngờ lớn đó, mau mau thức dậy đi nào.”
Mộc Vân vừa trả lời câu hỏi của con trai, vừa tranh thủ bế cô con gái vẫn còn đang nằm trên giường, cuộn tròn trong chiếc chăn nhỏ ra ngoài.
Thấy thế, Mặc Hi cũng không ngọ nguậy nữa, nhanh chóng leo xuống khỏi chiếc giường nhỏ.
Hai mươi phút sau, ba người: mẹ và hai đứa trẻ cuối cùng cũng đã thu dọn xong hành lý và ra khỏi cửa.