Chương 67
Nhưng hôm nay, nếu nghĩ kỹ lại, đúng là những nhận xét của anh có phần quá đáng.
Mặc dù người phụ nữ kia đáng ghét, nhưng cậu bé nói đúng, cô ấy chữa bệnh cho anh, lại còn thật lòng thật dạ với đứa trẻ, anh không nên dùng cái nhìn phiến diện ấy vu khống hãm hại cô trước mặt cậu bé.
Diệp Sâm ôm đứa con trai ngoan ngoãn lên, lại đi vào phòng làm việc.
Mà bên kia lúc này, Diệp Minh Thành bị ép buộc mang về nhà trẻ, cũng xảy ra một màn kinh ngạc trong cuộc đời cậu bé.
“Anh, em kể cho mà nghe! May mà bảo bối Ninh Dương đi dẫn anh về đây, nếu không thì mẹ về rồi đấy!”
Nhờ có sự giúp đỡ của bà ngoại Lan, sau khi bảo bối Ninh Dương được được anh trai về nhà trẻ, nắm bàn tay nhỏ xinh của anh trai, thì thầm bên tai một cậu như vậy.
Diệp Minh Thành vốn là vô cùng chống cự, cậu bé không thích bị người khác động chạm.
Nhưng suốt dọc đường, đôi bàn tay bé nhỏ của cô bé này không ngừng sờ s0ạng cậu bé, mà cuối cùng dựa cả người vào lưng cậu bé luôn. Cơ bản là cậu bé cũng đã chết lặng rồi.
“Sao mẹ lại phải quay lại?”
“Bởi vì trường mẫu giáo cho nghỉ đó, anh trai à, thì ra trường mẫu giáo này sáng thứ tư chỉ học nửa ngày. Cô giáo nói cần phải khử trùng, các bạn nhỏ không thể ở trong đó được, cho nên Ninh Dương đã nhanh chóng gọi điện thoại cho dì Lan, nhờ dì ấy đưa em cùng đi tìm anh đó”
Bé cưng Ninh Dương nói đến đây liền cảm thấy đặc biệt tự hào.
Bởi vì cô bé cầm số điện thoại mà anh trai để lại nên gọi được cho dì Lan, còn nhờ dì đưa cô bé ra ngoài tìm anh trai nữa. Ninh Dương lanh lợi dắt anh trai đi vào trong lớp học.
Quả nhiên, vừa mới bước vào lớp, cô giáo liền vẫy tay: “Ninh Dương, con tìm thấy anh trai rồi là, mau qua đây, mẹ con sắp tới rồi, các con đeo cặp sách nhỏ vào, cùng cô giáo ra ngoài thôi.”
“Vâng ạ”
Bé cưng Ninh Dương trả lời bằng chất giọng ngây thơ, ngọt ngào, lấy cặp sách nhỏ của mình từ trong ngăn bàn rồi khoác lên vai.
Diệp Minh Thành: “…”
Đây là một cuộc sống mẫu giáo mà cậu bé hoàn toàn chưa thích ứng được, cũng như chưa từng thấy bao giờ.
Thật ra Diệp Minh Thành có từng đến trường mẫu giáo học, nhưng nơi đó là trường mẫu giáo hàng đầu của thành phố A. ở đó môi trường đẹp đẽ, cơ sở thiết bị cao cấp, người đi vào đều là những người giàu có.
Cho nên tình huống như hiện tại, cô giáo gần gũi như thế này, các bạn xung quanh cũng rất hòa thuận, tình huống như vậy ở đó không thể nào xảy ra được
Diệp Minh Thành để cho Ninh Dương tùy ý tự mình đeo cặp sách, sau đó được cô giáo dẫn ra ngoài.
“Mẹ đến rồi!”
Sau khi được dắt ra khỏi lớp, Ninh Dương tinh mắt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đợi ở cổng trường mẫu giáo, ngay tức khắc, cô bé liền sải chân chạy vút về hướng đó.
Diệp Minh Thành: “…”