Chương 55
“Ừm”
Mới châm một châm lên huyệt vị, Mộc Vân liền nghe được người đàn ông hừ một tiếng.
Cô lập tức nhìn về phía anh: “Thế nào? Có phải là cảm giác được trong lỗ tại một trận đau? Trước mắt cũng mơ hồ một mảnh?”
Diệp Sâm nắm chặt hai tay đặt ở hai bên sô pha……
Mộc Vân nhìn thấy anh không trả lời, liền cầm cải ngân châm thứ hai lên: “Anh cứ thả lỏng đây là hiện tượng bình thường, đợi chút nữa tôi chầm cái châm này xuống huyệt vị, anh sẽ cảm thấy dễ chịu”.
Bỏ đi ân oán cá nhân, cô đúng là một bác sĩ rất hợp tiêu chuẩn.
Thế là Diệp Sâm nằm trên sa lông chỉ cảm thấy trên trán lại là một trận đau đớn khi kim đâm vào huyệt vị, nhưng ngay sau đó cơn đau đầu của anh giống như bị đồ vật gì đó áp chế nó lại, một loại cảm giác giống như trút được gánh nặng thoát hư ập tới, vậy mà mí mắt của anh có chút không chịu nổi.
Người phụ nữ này vậy mà lại thật sự có vài phần bản lĩnh!
Cuối cùng khi Diệp Hạc Hiến mất đi ý thức, ý nghĩ này xuất hiện trong đầu anh.
Sau đó, cùng với sự mệt mỏi sâu sắc đó, cuối cùng anh đã hoàn toàn chìm vào giấc mơ. Thật sự đã rất lâu anh chưa được chợp mắt.
“Cuối cùng cũng ngủ rồi.”
Lúc này, sau khi Mộc Vân thấy anh ngủ, cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Thật ra cây kim này rất khó chậm. Bệnh của anh quá nặng, mấy huyệt vị đều bị phong bể. Thứ duy nhất có thể làm cho anh ngủ cũng chỉ có cái này, có điều may mà cuối cùng cô vẫn tìm được.
Mộc Vân cất kim châm, định nghỉ ngơi một lúc lại không ngờ cô vừa mới rút kim ra, chợt đầu của người đàn ông cuối cùng cũng ngủ say này nghiêng xuống, cô thấy vậy liền đưa tay ra đỡ theo bản năng của bác sĩ.
Vừa khéo vào trong bàn tay cô. Mộc Vân: “.”
Dường như trong một giây, nhiệt độ cơ thể lạ lẫm tới từ trong bàn tay khiến cô như bị thứ gì đó châm. chích, lập tức rụt lại như bị điện giật, hoảng sợ tới mức khuôn mặt nhỏ đã trắng bệch.
Chuyện này thật sự rất nực cười. Rõ ràng họ đã không có bất cứ liên quan nào, cô cũng đã vô số lần tự nhủ với chính mình, anh đối với cô mà nói, chỉ là một người xa lạ không liên quan đến nhau.
Nhưng vì sao khi có vô tình đụng phải thì lại có phản ứng như vậy?
Ngón tay cô bắt đầu trở nên trắng bệch. Cô nhìn xuống, thấy sau khi người đàn ông này ngủ, đã không còn vẻ sắc bén và lạnh lùng luôn hùng hổ dọa người nữa, chỉ còn lại sự dịu dàng trên người. Làn da trắng trắng nõn, đường nét khuôn mặt sắc nét, hàng lông mi dày, hơi cong nhẹ rủ xuống, rất giống chàng trai trẻ ngủ dưới cây Ngọc Lan năm đó.
Mộc Vân nhất thời nhìn tới ngày người. “Ba ngủ thật rồi à?” “?”
Mộc Vân giật mình. Khi quay người lại thì phát hiện Diệp Minh Thành không biết từ lúc nào đã ở phía sau cô. Mà lúc này, cậu bé đang đi tới, khuôn mặt nhỏ lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía ba của mình.
“Ừ, anh ấy ngủ rồi, Minh Thành, sao cháu lại ra ngoài rồi? Vẫn chưa ngủ à? Có phải vẫn quá ồn không?” Mộc Vân lập tức ổn định lại cảm xúc của mình, cất túi kim bên cạnh đi.
Diệp Minh Thành phớt lờ cô, đi thẳng tới bên cạnh ba.
Thật ra cậu bé rất quan tâm ba, chỉ là đứa trẻ này không giỏi biểu đạt, rất ít giao tiếp với mọi người. Trong nhà này cũng là ngoại trừ nói chuyện với Diệp Sâm ra, cậu bé cũng sẽ hoàn toàn không để ý tới những người giúp việc kia.