Chương 42

Sau năm năm, đây là lần thứ hai Mộc Vân đặt chân lên mảnh đất này một lần nữa, tâm trạng của cô rất phức tạp.

Sau năm năm, trong suốt năm năm đó cô chưa về đây thêm một lần nào nữa, bây giờ nhìn lại, thành phố này vẫn quen thuộc như năm nào, vẫn là những tòa nhà cao tầng mọc lên từ mặt đất, nhưng nó đã không còn yên ắng như năm năm trước đây nữa rồi, nhưng thay vào đó là một thành phố xa hoa, nhộn nhịp, ầm ĩ khiến cô cảm thấy xa lạ.

Thành phố A, cuối cùng cô cũng đã quay lại rồi.

“Còn đứng đó làm gì? Lên xe đi chứ?”

Người vệ sĩ đợi ở bên cạnh nhìn thấy cô đứng im không hề nhúc nhích, có chút sốt ruột, nhanh chóng thúc giục cô.

Mộc Vân nghe xong thì tỉnh táo lại, đi về hướng chiếc xe ở phía trước. “Cậu chủ nhỏ của các người đâu? Sao không thấy cậu ấy xuống đây?” “Cô còn dám hỏi? Không sợ chết à?” Vệ sĩ bực bội trả lời.

Thấy vậy, Mộc Vân cũng không khỏi hỏi nữa, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ mà không hề suy nghĩ tới lý do tại sao hôm nay cô không được đưa đến nhà họ Diệp. Lại càng không quan tâm đ ến chuyện không thấy mặt của người đàn ông kia?

Cứ như vậy, cô đã bị bắt đi.

Nếu không đến nhà họ Diệp, liệu cô có thể lẻn ra ngoài để thăm hai cục cưng bảo bối của cô được không?!!

Mộc Vân bị đưa đến một khu chung cư độc lập có diện tích không hề nhỏ, bao gồm ba phòng ngủ và hai phòng khách, nhưng cửa đều bị khóa chặt lại..

Mục đích rất đơn giản, chính là vì phòng ngừa cô sẽ chạy trốn!

Tên đàn ông khốn nạn!

Mộc Vân linh cảm có gì đó không đúng lắm, cô quay sang nhìn vệ sĩ chuẩn bị rời đi rồi đuối theo nói: “Vậy còn điện thoại di động của tôi ở đâu? Trả di động lại cho tôi, tôi phải gọi điện thoại.”

“Cô muốn gọi điện thoại? Cô muốn gọi cho ai vậy? Muốn nhờ họ đến cứu cô sao? Cô Ôn, tôi nói cho cô biết, tốt nhất là cô đừng nghĩ đến chuyện bỏ trốn, chung cư này có rất nhiều camera, nếu bọn họ đến đây cứu cô, sớm muộn gì các người cũng chôn cùng một huyệt!”

Người vệ sĩ chỉ nói một câu như vậy nhưng cũng đủ để làm cho Mộc Vân nghẹn ngào, cô đứng ở cửa nhìn chằm chằm người vệ sĩ, tức giận đến nỗi không thốt nên lời!

Diệp Sâm, tên khốn nạn này!

Cuối cùng, Mộc Vân vẫn không làm được gì, cứ như vậy bị nhốt ở trong căn chung cư, cô đã nghĩ tới khả năng trèo cửa sổ trốn ra ngoài, nhưng nhìn tầng lầu có độ cao ba mươi mấy tầng, mới nhìn thôi cũng khiến Cố Cẩn Mai chân run lẩy bẩy, lui về, khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy trắng.

Cô sợ độ cao! Nếu như vậy, cô chỉ còn một biện pháp duy nhất, đó chính là cay khóa cửa.

Năm năm qua, một mình Mộc Vân lèo lái chịu đủ mọi đắng cay để nuôi hai đứa bé ở bên ngoài, có khổ sở nào mà cô chưa gặp qua? Cô không phải là một người có bối cảnh hùng hậu, càng không phải là một người có địa vị vững chắc, mỗi bước cô đi đều phải cẩn thận tính toán, suy nghĩ cẩn thận.

Cho nên, cô biết cay khóa là một chuyện hết sức bình thường.

Tuy nhiên, cho đến khi cô lục tung căn chung cư để tìm kiếm một số dụng cụ thích hợp, cô vừa ngồi xổm xuống cổng để chuẩn bị động thủ thì đột nhiên ngoài cửa phát ra hai tiếng kêu “Răng rắc”, cửa được mở ra từ bên ngoài!

Mộc Vân: “…”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play