Chương 251
Chuyện quái gì đây? Chẳng lẽ vì vậy mà tối hôm qua tổng giám đốc mới về muộn, thực sự đúng như phỏng đoán của mình?
Lâm Tử Khang nghĩ đến những lời mấy tên vệ sĩ nói với mình sáng nay, rằng tối hôm qua tổng giám đốc đã ở trên lầu rất lâu, anh ta đột nhiên đỏ mặt.
“Vậy thì… Hai đứa xuống đây làm gì? Đi mua đồ ăn sáng à?
“Vâng ạ, cháu mua về cho mẹ và em gái”
Mắt Biếc sáng như trăng non của Mặc Hi chớp chớp, thành thật trả lời chú Lâm.
Lâm Tử Khang thấy vậy nên cho xe đậu sang một bên.
“Vậy thì bây giờ chú Lâm sẽ đưa hai đứa lên trên nhà. Ba bọn cháu vừa gọi cho chú và bảo cháu đưa mấy đứa đến nhà trẻ. Hai đứa mau lên đó nói với mẹ một tiếng”
Lâm Tử Khang liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, muốn nhanh chóng đưa hai cậu bé này đi.
Tuy nhiên, Mặc Hi vừa nghe thấy chú đến để đón mình đến trường mẫu giáo là cậu bé liên không muốn đi.
“Không được ạ, mẹ của cháu vẫn chưa dậy, chúng cháu cũng chưa nói với mẹ, em gái không đi thì tụi cháu sẽ không đi, phải không, Minh Thành!”
Cậu bé nhìn sang anh mình đang đứng bên cạnh.
Diệp Minh Thành cũng không chút do dự gật đầu: Lâm Tử Khang: “..”
Anh ta không có tiếng nói trong chuyện này. Cũng không hiểu tại sao hai cậu bé lại tức giận với mình như vậy?
Ngây người ra mất một lúc đã thấy hai cậu nhóc nắm tay nhau, xách túi đồ ăn sáng quay đầu chạy thật nhanh.
“Này! Hai cháu đợi chú một chút, đừng chạy, có việc gì đều có thể thương lượng mà”
Lâm Tử Khang lo lắng đạp chân ga.
Lúc Diệp Sâm nghe được tin tức là vừa tới công ty.
Cả đêm qua dường như anh ta cũng không được ngủ, từ căn nhà cho thuê đổ nát đó trở về cũng đã gần sáng, nên anh mới chỉ chợp mắt được một lát đã phải thức dậy đi làm.
Lúc nghe tin không đón được hai đứa con, anh ta đang ngồi trước bàn làm việc, đầu đã đau sẵn bây giờ còn khó chịu hơn.
“Hai đứa tại sao lại không chịu quay về chứ?”
“Hai cậu nói là phải về cùng với em gái mới chịu.
Lâm Tử Khang nói qua điện thoại bằng giọng dè dặt.
Diệp Diệp Sâm nghe vậy, đầu anh ta càng đau hơn: “Chúng nó dám cãi lời tôi sao? Còn dám ra điều kiện với ba nó? Chuyện ngày hôm qua đúng là do tôi dạy dỗ chúng nó chưa đến nơi đến chốn!”
Lâm Tử Khang: ”..
Nghe thấy giọng nói tức giận trên điện thoại, anh ta nhất thời không biết nên nói gì?
Thật sự người bị kẹp ở giữa như anh ta không biết phải làm thế nào.
Đang đứng chôn chân tại chỗ khoanh tay bất lực, lúc này bỗng nhiên có một bàn tay nhỏ bé trắng trẻo chạm vào anh ta: “Chú đưa điện thoại cho cháu được không ạ?”
“Hả? Đưa cho… Cháu?”
Lâm Tử Khang ngơ ngác nhìn cậu bé Diệp Minh Thành đi tới, do dự hồi lâu.