Chương 24
“Mẹ, mẹ yên tâm đi, hai ngày này tụi con chắc chắn sẽ sống vô cùng vui vẻ”
“Ừ, đó là chắc chắn”
Mộc Vân khởi động xe, cuối cùng cô thở phào nhẹ nhõm, dưới chân nhẩn cần ga một cái, xe này lập tức như ngựa thoát cương, nhanh như chớp lao về phía nông thôn.
Mà cô không biết phía sau cô, theo ba mẹ con rời khỏi thành phố này, ipad trong tay Mặc Hi ngồi trên ghế trẻ em cũng thành thạo mở lên phần mềm, một đường đi qua, tất cả tín hiệu trên chiếc xe này của bọn họ cũng bị che đậy.
Không nên làm quá đẹp!
Lúc Diệp Sâm tỉnh lại ở khách sạn, chuyện trên mạng cơ bản đã xử lý xong.
Nhưng người để lại tờ giấy đã cứu Mộc Vân đi kia thì không tìm được, bọn họ tìm khắp cả khách sạn, phát hiện không phải ở thời khắc quan trọng máy giám sát bị che đậy thì căn bản không tìm ra bất cứ tung tích nào.
Diệp Sâm tức giận đến mức đầu đau muốn nứt ra.
“Một đám vô dụng, tôi nuôi dưỡng các anh đều là để ăn sao?”
“Vâng vâng vâng, tổng giám đốc, chuyện này cũng tại tôi, là tôi không theo dõi tốt, ngài đừng nóng giận, bây giờ tôi sẽ dẫn bọn họ đi tìm, ngài yên tâm, cho dù tôi lật tung thành phố này cũng chắc chắn tìm được bọn họ”
Tử Khang nhìn thấy anh như vậy, sợ anh sẽ lại tức giận xảy ra chuyện không hay, thế là không quan tâm bị mắng mà tranh thủ thời gian ở đó khuyên nhủ.
Chuyện này xác thực giờ có vội vàng cũng chẳng có tác dụng gì, đối phương cũng đã phách lối tới chỗ anh cứu người, còn càn rỡ để lại một tờ giấy như thế, vậy thì chứng minh đến có chuẩn bị.
Diệp Hạc Hiện xoa ấn đường của mình, chỉ cảm thấy vừa dịu đi một chút thì đầu lại muốn nổ tung.
“Diệp Minh Thành đâu?”
“Nghỉ ngơi trong phòng, nói tới thì chuyện trên mạng kia còn may mà cậu chủ nhỏ giúp đỡ, cậu nhóc tốn vài giây đồng hồ đã làm tê liệt mạng lưới server, vậy mới khiến công ty có thời gian xử lý xong những tin tức và video kia”
Đúng là một đám vô dụng!
Diệp Sâm lại xoa ẩn đường rất lâu, lúc này một đôi mắt đỏ hồng mới nhìn về tờ giấy để trên bàn trà kia.
Tờ giấy rất tuỳ tiện, chính là tờ giấy tuỳ tiện rút ra từ trong hộp khăn tay, chẳng qua chữ phía trên lại vô cùng xinh đẹp, sau đó đầu bút lông nhìn có hơi non nớt, nhưng tổng thể lại liên tục xinh đẹp và mạnh mẽ.
“Đây giống như chữ gì?”
“Chữ đàn ông?”
Tử Khang mồm mép, há miệng nói ra một câu.
Ánh mắt Diệp Sâm lập tức càng đáng sợ hơn, càng lúc càng đỏ, giống như muốn giết người.
“Đàn ông? Tên gian phu của cô ấy?”.
Sao có thể nói là gian phu? Người cũng đã không có quan hệ gì, muốn nói thì phải là bạn trai, người tình, gian phu đâu ra?
Tử Khang còn chưa bị đánh thì miệng đã nói thẳng ra: “Tổng giám đốc, ngài đùa à, sao có thể là gian phu? Muốn nói thì đó cũng là bạn trai của cô chủ, hay là… chồng đó.”
“Bốp..”