Chương 228
Nhưng thực tế phản ứng của Hoäắc Diệp Sâm trong chuyện này như một con dao hung hăng đâm vào trái tim cô ta, cô ta không muốn thừa nhận nhưng lần này cô ta thật sự đã thua người phụ nữ kia.
Tại sao lại như vậy?
Chẳng phải anh không yêu người phụ nữ đó sao?
Lúc trước khi người phụ nữ đó bụng to, cô ta cũng không nhìn thấy anh có chút thương hại nào, vì sao năm năm sau anh trở thành như thế này?
Cố Cẩn Mai cuối cùng như người mất hồn trở về…
Mộc Vân cũng luôn luôn trong trạng thái hoảng hốt.
Thẳng đến khi Kiều Thế Khiêm dẫn cô ra khỏi trung tâm thành phố rất xa, sắp đến phòng khám của bạn anh thì lúc này cô mới chậm rãi tỉnh táo lại “Đừng xe lại, Thế Khiêm, dừng xe lại!”
Khi tỉnh táo, cô lập tức bảo người đàn ông dừng xe, trong giọng nói có thể nghe thấy một tia tức giận.
Kiều Thế Khiêm lập tức dừng xe lại.
“Maris, tôi…”
“Được rồi, tôi không muốn nghe bất cứ điều gì, hôm nay tôi còn có chút chuyện không thể đi đến chỗ bạn anh được, xin lỗi!”
Mộc Vân ngắt lời anh ta, tiện tay mở cửa xe ra muốn rời đi.
Kiều Thế Khiêm thấy cô như vậy vội vàng giữ cô lại.
“Maris, nghe tôi nói này, tôi thực sự không cố ý, tôi chỉ không chịu được khi nhìn thấy họ làm nhục cô như vậy, tôi thực sự không chịu được nên mới có thể nói ra câu đó, Maris”
Anh ta không dám nắm tay cô nữa, sau khi nhìn thấy cô xuống xe, anh ta cũng theo sát từ chỗ ghế lái xe đi xuống, tiến tới ngăn cản cô.
Vừa rồi quả thực là không có cách nào khác.
Anh thật sự không nhìn nổi mới tùy tiện nói cô là bạn gái của anh ta.
Nhưng biểu tình của Mộc Vân lại không thích như vậy.
Thậm chí bởi vì những lời này của anh ta mà ánh mắt cô càng thêm ảm đạm, nhiều năm như vậy, cô hiếm khi có bộ dáng này đối với anh ta.
Kiều Thế Khiêm bắt đầu có chút hoảng hốt…
“Maris?”
“Có phải anh đã sớm biết chuyện của tôi rồi phải không? Anh cũng biết Diệp Sâm có phải không?”
Rốt cục ánh mắt Mộc Vân nhìn thẳng về phía anh ta nhưng giọng nói lại lạnh lùng trước giờ chưa từng có.
Câu nói này của cô quả nhiên khiến sắc mặt anh ta trắng bệch.
“Cô nghe tôi giải thích đã…”
“không cần, thật ra biết cũng không sao, đúng vậy, tôi chính là vợ cũ của Diệp Sâm, hai đứa con của tôi đều là của anh ta, cho nên Thế Khiêm, anh cách xa tôi ra một chút, vì tôi không muốn anh ta làm tổn thương anh, nên tốt nhất sau này anh hãy coi như không biết tôi đi!”
Mộc Vân rốt cục bình tĩnh lại, từng chữ từng chữ nhắc nhở anh ta.
Nhưng Kiều Thế Khiêm nghe xong lại cực kỳ tức giận!
“Tại sao tôi phải tránh xa cô một chút? Các người đã không còn quan hệ gì nữa, anh ta còn có tư cách gì đối với cô như vậy? Maris, cô không cần phải sợ, sau này tôi có thế bảo vệ cô.”