Chương 225
Nói xong anh ta trực tiếp tiến đến nắm lấy tay cô, cầm chiếc áo đó đưa cô đến phòng thay đồ.
Mộc Vân: “…”
Thật sự là có chút không quen, vì thế cuối cùng Mộc Vân vẫn cầm chiếc áo này đi vào.
Ngay sau khi cô đi vào phòng thay đồ, nhân viên bán hàng bên ngoài bắt đầu trò chuyện với Kiều Thế Khiêm.
“Thưa anh, mắt chọn đồ của anh thật tốt, cái này là mâu mới nhất vừa ra của chúng tôi, trong nước vẫn chưa bán được mấy chiếc, đợi đến khi bạn gái anh đi ra nhất định rất xinh đẹp”
Kiều Thế Khiêm cười cười không nói lời nào.
Vài phút sau, Mộc Vân cuối cùng cũng mặc chiếc áo đó ra ngoài.
Quả thật rất đẹp, giống như dựa theo số đo của cô may ra vậy, cổ áo màu xanh ghi cộng thêm thiết kế đường khâu lộ ra chiếc eo nhỏ nhắn, sau khi đi ra cả người sáng lên rất nhiều, ngay cả khuôn mặt cũng càng thêm tươi sáng động người.
“Cô xem, tôi đã bảo sẽ rất đẹp mài”
Nhân viên bán hàng trong cửa hàng nhìn thấy tất cả đều khen ngợi Ánh mắt Kiều Thế Khiêm cũng sáng lên.
Trước kia anh ta biết cô xinh đẹp, nhưng không ngờ sau khi ăn mặc cẩn thận một chút sẽ khiến người ta không thể rời mắt như vậy.
“Được, vậy lấy chiếc áo này đi, gói cho cô ấy…”
“Cái áo này thật đẹp, Diệp Sâm anh xem, em muốn cái này, chúng ta mua cái này được không?
Ngay khi Kiều Thế Khiêm chuẩn bị thanh toán để nhân viên bán hàng gói lại, bỗng nhiên bên ngoài có người nhìn thấy bóng lưng Mộc Vân, lập tức ở đó cùng người đàn ông đi cùng cô ta làm nũng.
Diệp Sâm?
Diệp Diệp Sâm sao?
Mộc Vân Đứng trước gương nghe được, thoáng chốc sắc mặt cô biến đổi, cả người cứng đờ ở đó.
Sẽ không trùng hợp như thế chứ? Vậy mà còn có thể gặp được ở chỗ này sao?
Mộc Vân không khỏi hoảng hốt muốn chạy vào phòng thay đồ trốn, nhưng lúc này Cố Cẩn Mai bên ngoài đã bước nhanh vào.
“Nhân viên cửa hàng, tôi sẽ lấy cái áo này, gói nó lại cho tôi”
Cô ta thật sự rất càn rỡ, sau khi tiến vào căn bản cũng không để ý. Ôm Mộc Vân là người đang thử chiếc váy này mà bảo nhân viên bán hàng lập tức đóng gói cho cô ta.
Nhân viên bán hàng: …”
Đến Kiều Thế Khiêm vốn có khuôn mặtMộchòa cũng lập tức xuất hiện một tủa tức giận: “Cô này, chiếc áo này bạn tôi đang thử, hành động này của cô không được hay ẩm?”
“Có gì không hay chứ? Tôi nhìn trúng món gì thì tất nhiên phải thuộc về tối rồi.” Dựa vào cái gì? “Chỉ vì cô ta là người phụ nữ của tôi. Lý do này có đủ không?” Hoặc Diệp Sâm rốt cục tiến vào, thân hình cao lớn, ngũ quan đường nét rõ ràng, tuy trời lạnh nhưng anh ăn mặc tất ít, âu phục màu đen nửa đóng nửa mở lộ ra áo sơ mi mỏng bên trong, nhìn thoáng qua đều cảm thấy hàn ý thấu xương.
Người phụ nữ của anh sao?
Trong lòng Mộc Vân Cuối có những cảm xúc bối rối, khẩn trương hay cứng ngắc tất cả đều biến mất Thay vào đó trong lòng cô lúc này chỉ còn sự lạnh lùng và không chút gợn sóng.