Chương 222
Nếu như muốn nắm chặt anh ta trong lòng bàn tay.
Vậy thì, nhất định phải học cách thả lỏng lòng bàn tay vừa phải, chỉ có như vậy mới khiến anh ta mãi mãi thuộc về mình.
Cuối cùng Mộc Vân cũng gặp được Kiều Thế Khiêm ở trong một quán cà phê ở trung tâm thành phố.
“Thế Khiêm, thật là ngại quá, gọi anh ra gấp gáp thế này, không làm ảnh hưởng tới công việc của anh chứ?”
Lúc Mộc Vân gọi xe đến nơi này rồi, cô nhìn thấy vị trí bên cạnh cửa sổ của quán cà phê đã có một người đàn ông trẻ tuổi đeo kính gọng vàng khí chất nho nhã đang kiên nhẫn ngồi đó chờ đợi.
Ngay lúc đó bỗng chốc cô có chút hơi xấu hổ.
Người này đương nhiên là Kiều Thế Khiêm.
“Không sao, cứ coi như đây là thời gian nghỉ ngơi của hai chúng ta đi.” Kiều Thế Khiêm rất bình thản đánh giá lên xuống người phụ nữ cuối cùng cũng đã đến này.
€ó thể là do lo lắng anh ta nhìn ra trạng thái cô vừa mới xuất viện, nên hôm nay cô mới trang điểm nhẹ nhàng một chút dù rất hiếm khi làm vậy, dùng phấn má hồng nhạt đánh nhẹ trên gương mặt thanh tú trắng nõn, đôi môi căng mọng cũng được tô son lên, nhìn thoáng qua có thể thấy sáng bừng rực rỡ sức sống.
“Đúng nhỉ, vậy thì tốt”
Mộc Vân vừa chạy vội vào giữa trán còn có một tầng mồ hôi mỏng nghe thấy vậy, cuối cùng cô cũng thở phào một hơi.
Ngồi xuống vị trí đối diện với anh ta, cô đang muốn gọi nhân viên phục vụ tới dó.
Lúc này, Kiều Thế Khiêm lại mở miệng nói: “Tôi đã gọi xong rồi, một cốc cappuccino nóng, một cốc Blue Mountain, cốc cappuccino là của cô, thêm đường thêm sữa vào đúng không”
“Hả? À, đúng… Anh xem cái người đòi mời khách như tôi này, thật ngại quá”
Mộc Vân nghĩ vậy, chỉ có thế cười gượng xấu hổ.
Đúng là cô uống loại cà phê đó, vừa nóng vừa thêm đường thêm sữa, loại thói quen này, nếu như cô muốn uống nó ở quán cà phê hàng đầu như vậy, nhất định sẽ bị người ta cười nhạo thối mũi Cảm thấy cô thấp kém, làm hỏng một thứ đồ uống tốt đẹp như vậy!
Nhưng mà thế thì có sao chứ?
Cô thích thế, đương nhiên sẽ theo khẩu vị của bản thân cô mà uống rồi, cuộc sống đã đủ khổ với cô rồi, tại sao cô lại phải ép buộc chính mình uống một thứ đồ đăng ngắt như thế nữa chứ?
“Cái đó… Anh Thế Khiêm này, hôm nay tôi hẹn anh ra đây là muốn hỏi anh một chuyện, chính là chuyện trước đây anh nói anh có một người bạn mở phòng khám. Muốn để tôi đến đó làm việc, không biết là bây giờ anh ấy có còn cần tuyển người nữa không?
“Cô chuẩn bị đi làm à?”
Kiều Thế Khiêm có chút kinh ngạc.
Mộc Vân tránh né tầm mắt của anh ta: “Đúng thế, có thể vẫn sẽ tiếp tục phải ở chỗ này một khoảng thời gian nữa, cho nên cứ tìm một công việc trước, chỉ là, không biết chỗ của anh ấy có thể cho tôi lương của một năm là bao nhiêu ạ?”
Mộc Vân tùy tiện tìm một cái cớ, đương nhiên chính là vì không muốn để anh ta hỏi nhiều.
Còn may, đây cũng là một người rất tùy hứng.
“Lương một năm, trước tiên tôi sẽ nói qua với anh ta về tình hình của cô ở Bệnh viện Nacow, hẳn là sẽ không thấp hơn nơi đó đâu”
“Thật thế sao?”