Chương 205

Có phải vì vết thương trên cơ thể cô vẫn chưa lành, di chuyển không thuận tiện?

Mộc Vân nghĩ như vậy, cuối cùng trong lòng cũng không còn kìm nén cùng hoảng sợ, đồng thời cũng không biết bản thân mình, sinh ra một chút vui mừng thầm kín.

Ôn Mặc Hi mỉm cười đi tới, thấy mẹ mình bị tấn công bởi những viên đạn pháo bọc đường, mẹ dường như không thể kháng cự, cuối cùng vẫn cần cậu đến giúp mẹ mang đồ đạc.

“Diệp Minh Thành, lại đây, giúp mẹ xách túi này vào.”

“Vâng!”

Diệp Minh Thành vốn luôn ít nói và tương đối lạnh lùng, nghe vậy lập tức chạy tới, giúp em trai xách túi của mẹ vào biệt thự.

Mộc Vân cảm động và hạnh phúc khi nhìn thấy chuyện vừa rồi.

Tuy nhiên, đây không phải là điều quan trọng nhất, điều khiến cô cảm thấy ấm lòng nhất chính là sau khi cô bước vào, Chị Vương giúp việc cũng chào hỏi cô: “Là côMộcđến đấy ư, cô sao rồi? vết thương có đỡ hơn tý nào không? Thật sự làm cô vất vả rồi. Để tôi vào bếp nấu canh cá cho cô để bổ máu. Đợi xong xuôi, tôi mang ra cho cô”

Chị Vương thực sự đã làm món canh cá đặc biệt cho cô.

Mộc Vân nghe xong rất cảm động, đã lâu không được chăm sóc như vậy, năm năm qua một mình đưa hai con ra ngoài, một mình gánh vác mọi thứ, bất kể ốm đau hoặc bị tổn thương.

Nhưng bây giờ, có người nấu canh cá cho cô…

Mộc Vân sống mũi có chút chua xót, vội vàng gật đầu: “Được, cám ơn chị Vương”

Sau đó, cô đem đồ lên trên phòng.

Lúc lên lầu, quả nhiên lầu hai của một mình Diệp Minh Thành, nhưng lúc này, đi thêm một hành lang, ba gian phòng bên cạnh đều đã được sắp xếp xong xuôi.

Đây là làMộcMặc Hi, Ninh Dương, và sau cùng là cô!

May mãn thay, căn biệt thự mà Diệp Sâm mua đủ lớn để bốn mẹ con cô có thể sống chung.

“Mẹ, mẹ có thích phòng này không?”

“Ừm..

Mộc Vân vội vàng tránh ánh mắt của con trai mình, bắt đầu phân loại một số thuốc và quần áo mà cô mang về từ bệnh viện.

Ôn Mặc Hi thấy vậy, từ trong phòng ngủ liền nở nụ cười, chạy tới phòng của Diệp Minh Thành, ba đứa nhỏ lại bắt đầu thảo luận.

“Hai người thấy chưa? Mẹ hoàn toàn tin tưởng rằng ba muốn mẹ đến đây. Ở đây em muốn khen ngợi người anh tốt của em, Diệp Minh Thành. Anh tìm dì Vương nói chuyện như vậy, thật rất xuất sắc!”

Ôn Mặc Hi bày tỏ sự cảm kích liền đập tay với Diệp Minh Thành.

Diệp Minh Thành vốn không giỏi ăn nói, chưa từng được khen ngợi thẳng thừng như vậy, liền xấu hổ cúi đầu xuống.

Tuy nhiên, trong lòng cậu rất vui.

Đôi mắt to của Ninh Dương nhấp nháy: “Vậy anh trai, chúng ta phải làm gì tiếp theo? Sẽ làm thế nào? Ba sắp về rồi”

Ôn Mặc Hi: Mộc Vân hoàn toàn không biết, cô vẫn đang thu dọn đồ đạc trong phòng ngủ, vết thương còn chưa lành hẳn, tay cũng không tiện lắm nên bắt đầu làm việc chậm lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play