Chương 199
Căn bản là cùng với người mất trí không có gì khác nhau cả.
Cố Thanh Liên liếc cô một cái, đột nhiên bà ta thản nhiên nói: “Cô đưa cháu ra nước ngoài thư giãn nhé”
“Cái gì? Ra nước ngoài?” Cố Cẩn Mai lập tức trợn to hai mắt: “Ra nước ngoài làm gì chứ? Chuyện này quan trọng sao ạ?”
Nhưng Cố Thanh Liên chỉ ngây người liếc nhìn cô ta, rồi đi thẳng vào xem vé máy bay.
“Cháu cần bình tĩnh lại, còn nữa, chúng ta cần tránh đầu sóng ngọn gió. Nếu ở lại đây vào lúc này mà để Diệp Sâm phát hiện ra vụ bắt cóc này có liên quan đến chúng ta, thì cháu đừng mơ tưởng làm cái gì nữa”
Cứ như vậy đứng phía sau cô của mình không nhúc nhích, Cố Cẩn Mai nắm chặt tay nghiến răng nghiến lợi hồi lâu, cuối cùng cũng không làm ra tiếng động gì nữa.
Cố Thanh Liên thấy vậy, vừa đặt hai vé máy bay, bà ta nhẹ giọng nói: “Thuận tiện cháu có thể học tập thì học tập đi, năm đó anh ta thích cháu nhất đấy, đó không phải là do chồng thư mà cháu đã viết sao?
Lúc này cháu nên trau dồi thêm cho bản thân đi. Trên đời này, phụ nữ có tri thức trong bụng còn được chào đón hơn bất kỳ loại phụ nữ nào khác” Cố Thanh Liên lại lần nữa nhắc nhở cô cháu gái.
Khi Cố Cấn Mai nghe thấy, cô ta rốt cục cũng không nói gì…
Hai ngày sau, Mộc Vân cuối cùng cũng tỉnh lại.
Cô không bị thương nặng lắm, nhưng lại mất máu quá nhiều, hơn nữa cơ thể lại không được khỏe mạnh, nên sau ca mổ, cô phải nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt hai ngày rồi mới tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại, nhìn trần nhà tuyết trảng trên đầu, đầu óc cô vốn đã ngủ say quá lâu, không thể nhớ nổi chính mình đã xảy ra chuyện gì?
Không lâu sau, một giọng nói kinh ngạc đột nhiên vang lên bên tai: “Cháu tỉnh rồi? Cháu cảm thấy như thế nào rồi?”
Mộc Vân: “..”
Một lúc sau, mới quay đầu lại nhìn người này.
“Cậu?”
“Còn có thể nhận ra người, vậy chắc là không sao rồi, cậu đi lấy cho cháu chén nước”
Đỗ Hoa Sênh thở phào nhẹ nhõm khi thấy cô nhận ra mình, thở dài một hơi, ông ta lập tức đấy xe lăn đi lấy nước cho Mộc Vân.
Nhìn thấy điều này, Mộc Vân vật lộn với suy nghĩ và cố gắng đứng dậy nhưng mà, khi cô vừa cử động một cái, lập tức ảnh hưởng đến miệng vết thương của cô.
“Đừng nhúc nhích, hiện tại cháu mới vừa tỉnh lại, nằm cho thoải mái đi đã”
Cuối cùng Mộc Vân chỉ có thể ngoan ngoãn nấm xuống trở lại, đợi đến khi cậu lấy nước quay về, cô dựa người vào đầu giường uống một hớp, sau đó bắt đầu khàn giọng nói.
“Cậu, Mặc Hi đâu? Thắng bé không sao chứ?”
“Không sao đâu, thằng bé đã được Diệp Diệp Sâm đưa đến Vịnh nước cạn rồi, cháu yên tâm đi” Đỗ Hoa Sênh an ủi cô một câu.
Nhưng nào biết, ông ta không nói lời này thì không sao, vừa nói xong, Mộc Vân vừa mới tỉnh lại, đột nhiên bị một chậu nước lạnh dội xuống, từ đầu xuống dưới chân đều lạnh thấu xương.