Chương 17

Mộc Vân: “..”.

Đúng lúc một người thì tức đến nỗi sắp phun máu ra, một người thì đang ngẩn ngơ thì đột nhiên ánh mắt của cậu bé nhìn về phía Mộc Vân.

“Cô ấy là ai?”

“!!!”

Mộc Vân đột nhiên cảm thấy tim trong lồ ng ngực loạn nhịp, bên tại vang lên tiếng “vù vù”. khiến cô run lên vì kích động.

Con trai!

Đây chính là một đứa con trai khác của cô!

Mộc Vân kích động muốn nói với cậu bé rằng cô chính là mẹ của cậu bé.

Nhưng lúc này tên đàn ông chó má lại ngồi xổm xuống trước mặt cậu bé và đột nhiên nói: “Đây là một người không liên quan gì hết, thôi được rồi nếu như hôm nay con không muốn đi mẫu giáo thì hãy để chú Lâm đưa con đi chơi, đi ăn nhé!”

Diệp Minh Thành nghe đến đồ ăn liền gật đầu đồng ý.

Vì vậy vài phút sau Mộc Vân chỉ đành trơ mắt đứng nhìn con trai của mình được trợ lí của tên đàn ông chó má dẫn đi.

“Diệp Sâm, tại sao anh lại nói tôi là người không liên quan gì? Rõ ràng tôi là mẹ của thằng bé mà!”

“Ồ, vậy sao? Nhưng tôi được biết mẹ của thằng bé đã chết rồi và mộ của cô ấy vẫn đang ở nghĩa trang kia kìa.”

Sau khi người đàn ông tiễn con trai của mình đi xong liền đứng dậy rót cho mình một ly rượu vang đỏ trên tủ rượu rồi ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách một cách thoải mái.

Hoàn toàn không tôn trọng Mộc Vân.

Mộc Vân giận sôi máu nhưng cô không thể nào phản bác lại lời của anh được.

Đúng vậy, ở trước mặt của cậu bé thì cô đã chết rồi, bây giờ cô nên giải thích như thế nào để cậu bé gọi cô là mẹ đây? Cô sẽ nói rằng thật ra cô chưa chết và do năm đó cô bỏ rơi cậu bé sao?

Sắc mặt của Mộc Vân tái mét đi, cô cắn chặt mối lại.

Diệp Sâm nhìn thấy vậy liền nhếch mép nói: “Nhớ sao? Muốn tôi nói cho thằng bé biết em là mẹ của thằng bé không?”

Từng khớp ngón tay trắng nõn của cô như bị bẻ gãy.

“Diệp Sâm, rốt cuộc anh muốn làm gì hả? Nếu như anh đã không muốn để con trai nhận tôi thì anh còn đưa tôi đến đây làm gì hả? Để tôi khám bệnh cho anh à? Tôi nói rồi, cho dù tôi có chết tôi cũng không khám bệnh cho anh!”.

Mộc Vân gần như đã nghiến răng nghiến lợi để nói ra những lời này.

Nghe vậy người đàn ông liền giễu cợt nói: “Em nghĩ nhiều rồi, với võ công mèo vờn chuột của em thì tôi đâu có ngu ngốc mà giao tính mạng của mình vào tay em”

Mộc Vân: “..”.

Cơn giận lên tới đỉnh điểm nhưng sau đó dần nguôi ngoai.

“Vậy rốt cuộc anh đưa tôi đến đây để làm gì?”

“Đưa em đến đây làm gì sao? Em không biết à? Mộc Vân, năm năm qua từ khi em rời đi em có biết mình đã mắc bao nhiêu tội lỗi không? Em đã quên rằng những người vì em mà chết họ đã phải chịu đựng những gì rồi sao?”


Chương 18


Nguồn thiếu chương này, mong độc giả thông cảm!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play