Chương 167

Phó tổng giám đốc: “Cô làm gì vậy? Chỗ cơm này cô còn chưa ăn miếng nào, cô muốn đi đâu?”

Đi đâu?

Đương nhiên là đi đấm tên mắc bệnh thần kinh đó rồi, theo đúng nghĩa đen!

Cuối cùng Mộc Vân cũng quang minh chính đại đi thang máy lên tầng cao nhất, sau đó dưới cái nhìn kinh ngạc của tất cả mọi người trong văn phòng tổng giám đốc ở tầng cao nhất này, cô xông vào, dùng một chân đá tung cánh cửa văn phòng tổng giám đốc.

Mọi người đều kinh hoàng!

Đây rốt cuộc là người như thế nào? Không phải nói rõ là được phó tổng giám đốc ưu ái sao? Đến đồ ăn cũng đích thân gắp cho, tại sao lại chạy đến văn phòng tổng giám đốc rồi?

Còn to gan lớn mật đạp cửa văn phòng tổng giám đốc!

Bọn họ xem như bị sét đánh, chỉ nhìn thấy người phụ nữ này đạp cửa bước vào, sau đó rất nhanh liền nghe thấy cô ở bên trong mắng chửi một câu: “Diệp Diệp Sâm, anh bị điên sao? Anh gửi tin nhắn này là có ý gì? Tôi đến công ty anh để làm việc ư?”

Tất cả mọi người: ”…”

Quá kinh khủng rồi phải không?

Trong phòng làm việc, rốt cuộc cũng nhìn thấy Mộc Vân mắc bệnh thần kinh này, luôn đứng đó cả mặt phẫn nộ chờ đợi câu trả lời.

Nhưng điều khiến cô tò mò là, cô đã bất lịch sự đến như vậy rồi mà người đàn ông đứng trước khung cửa sổ thủy tinh khổng lồ kiểu Pháp hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng gì, mãi khi mười mấy phút trôi qua, cô mới thấy anh chậm rãi xoay người.

“Cút?”

Vẻ mặt anh vô cảm, một từ bật ra khỏi kẽ răng, lạnh khiến người ta phải run lên.

Mộc Vân sửng sốt một chút: “Cút? Anh có ý gì? Diệp Sâm, chú ý cách dùng từ của anh, tôi thực sự không phải đến công ty anh làm việc, tôi chỉ vì con trai mới đến đây, anh bây giờ nói với tôi từ này, anh có ý gì hả?”

“Lời này còn không rõ ràng sao? Ý của từ này là bảo cô cút khỏi Diệp Thị, Mộc Vân, chỗ của Diệp Sâm tôi, không phải là công ty hẹn hò của cô, càng không phải là nơi mà cô câu tam đáp tứ, trèo lên núi cao, cô thật sự làm cho tôi cảm thấy buồn nôn vô cùng?”

Anh vẫn chưa có bất kỳ biểu cảm nào.

Nhưng mà trong đôi mắt đen kịt không chút ánh sáng kia, bởi vì những lời này mà lại hiện lên một tia căm hận cùng ghê tởm nồng đậm, coi Mộc Vân bẩn đến mức anh nhìn thêm cũng không sống nổi.

Cái gì?

Mộc Vân tức giận đến mức ngón tay phát run, cô cúi đầu quét trái quét phải, cuối cùng phát hiện ra cách cô không xa là một món đồ nghệ thuật, vì vậy bước qua đó ôm nó lên.

Diệp Sâm lập tức nheo mắt lại: “Cô ôm nó làm gì?”

“Tôi ôm nó đập chết anh!” Mộc Vân hét lên!

“Anh kẻ điên này, lại còn nói tôi câu tam đáp tứ? Con mẹ nó tối câu tam đáp tứ chỗ nào? Tôi chỉ là người phụ nữ mà anh đã từng ngủ qua, anh rốt cuộc là coi thường bản thân, hay là cảm thấy tín đồ của công ty anh đều lớn hơn cả anh? Não anh có vấn đề phải không? Hả? Đồ khốn!”

Ôm Mộc Vân thật sự sắp tức đến phát điên rồi, cô ôm đồ vật đó một bên giận dữ chửi bới, một bên muốn đập đến. Tuy nhiên, khi cô muốn nhắc nó lên…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play