Chương 14
“Mộc Vân! Em đang chơi tôi phải không? Vậy được, tôi sẽ chơi cùng với em!”
Người đàn ông đã hoàn toàn bị kích động và trở nên tức giận, gương mặt đầy hung dữ và dùng đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm vào cô giống như một con dã thú điên cuồng, anh xé rách khẩu trang của cô ra, năm ngón tay siết lấy cổ của cô!
Gương mặt nhỏ của cô dần lộ ra.
Đó là khuôn mặt hoàn toàn khác so với năm năm trước, năm năm trước cô vẫn còn non nớt, ngây thơ và khờ khạo nhưng bây giờ tuy nét mặt của cô không thay đổi nhưng đã mất đi sự thuần khiết và ngây thơ của ngày xưa thay vào đó là sự lãnh đạm vô cùng.
Ví dụ như ngay lúc này cho dù Diệp Hạc Hiện có bóp cô thì ở trong đôi mắt nước xinh đẹp kia cũng không nhìn ra là cô đang sợ hãi.
Nếu có thì chỉ là sự khinh bỉ và thờ ở đối với anh mà thôi.
Diệp Sâm sững sờ.
“Anh làm đi… anh có bản lĩnh thì bóp ch3t tôi đi, dù sao thì tôi cũng đã chết một lần rồi nên cũng không sợ chết lần thứ hai đầu, Diệp Sâm, tôi nói cho anh biết nếu như hôm nay anh không gi3t chết tôi thì một ngày nào đó… anh sẽ chết trong tay tôi!”
Trong phút chốc, bàn tay của người đàn ông lại nổi lên đầy gân xanh!
“Giám đốc Diệp, anh làm gì vậy? Anh bị điện sao? Cô ấy là vợ anh, anh mau buông tay ra đi!”
Cũng may là lúc này trợ lí Lâm Tử Khang đã hoàn hồn trở lại, khi nhìn thấy cảnh này anh ta vội vàng chạy tới nắm lấy cổ tay của sếp giật mạnh ra.
Mộc Vân được cứu liền thở dài một cái, từ trên cửa trượt xuống giống như cá gặp nước, ôm ngực thở hồng hộc.
Đúng là súc sinh mà!
Có lẽ là phải mất vài phút sau khi trải qua sự khốc liệt này mà bầu không khí trong văn phòng đột nhiên dịu đi một cách kỳ lạ.
“Được thôi, Mộc Vân, tôi cho em một cơ hội, em hãy thành thật mà nói cho tôi biết rốt cuộc năm năm trước đã xảy ra chuyện gì? Tại sao em vẫn còn sống? Còn hai đứa trẻ thì sao? Em đã đưa chúng đi đâu rồi? Hay là bây giờ vẫn sống cùng với em? Mộc Vân, nếu hôm nay em không nói ra thì đừng mong có thể bước chân ra khỏi cửa”
Trong phòng làm việc rất yên tĩnh nhưng sát khí trên người của Diệp Hạc Hiện vẫn rất nặng nề.
Đứng trước người phụ nữ này, trong đầu anh chỉ nghĩ đến cảnh tượng năm đó và bản thân vẫn luôn vì chuyện năm đó mà tự trách và vô cùng hối hận.
Sau đó anh cố gắng làm mọi cách để đối xử tốt với đứa trẻ còn sống và không đề cập đến chuyện tình cảm với người phụ nữ khác cũng như chuyện tái hôn.
Anh cảm thấy bản thân giống như một kẻ ngốc, chỉ hận không thể giết người phụ nữ này trong vài phút.
Diệp Sâm anh từ trước đến giờ chưa bao giờ bị một vố đau như thế!
“Tại sao tôi vẫn sống sao? Sao vậy? Tôi còn sống, giám đốc Diệp không vui sao? Vậy thì thật xin lỗi anh, Mộc Vân tôi chưa bao giờ mắc nợ anh, kết hôn với anh rồi sinh ba đứa con cho anh thì thôi đi, anh vô tội vậy tôi sai cái gì chứ? Đều là hôn nhân sắp đặt, anh cứ việc đi khoe khoang về hôn nhân tự do đi. Sao nào, tôi sống đi chết lại để sinh con cho anh vậy mà đến quyền được sống cũng không có sao?”
“Em…”
Những lời nói độc ác này đã gần như gi3t chết sát khí của người đàn ông khiến anh không thể nói thêm gì.