Chương 116
Hình như cậu của cô lại đau rồi, nếu có thể cô qua đây châm cứu cho ông ấy, lần trước tôi thấy cô châm cứu cho ông ấy rất có tác dụng”
Là dì Lan gọi điện thoại tới, nói cậu ở bên kia lại tái phát bệnh cũ.
Trời lạnh như thế này, sức khỏe lại như thế kia, bệnh tình cậu tái phát cũng rất bình thường.
Mộc Vân nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, đồng ý nói: “Được, ăn cơm xong tôi qua liền”
Dì Lan nghe được thế thì vui mừng cực kì: “Vậy thì tốt quá, lát nữa tôi sẽ qua, sau đó giúp cô trông hai đứa trẻ, buổi tối cũng không phải sợ để bọn nhỏ ở nhà một mình, cô thấy thế có được không?”
“Được”
Mộc Vân mở miệng trả lời, rồi sau đó cô cúp máy, vội vàng bới cơm ra.
“Mặc Hi, Ninh Dương, một lúc nữa mẹ muốn đi xem cậu ở bên nhà bà nội, bệnh đau chân của ông cậu lại tái phát, mẹ đi qua châm cứu giúp ông ấy, các con ở nhà, chờ một lát bà Lan sẽ tới, có được hay không?”
“Được ạ, mommy”
Bé cưng Ninh Dương đã bắt đầu ăn dặm trả lời cô bằng giọng sữa ngọt ngào.
Mặc Hi cũng tỏ ý không có vấn đề gì.
Mẹ muốn đi nhà bà nội, vậy là không phải cậu bé cố ý ngăn mẹ đi đến Vịnh nước Cạn rồi, Diệp Minh Thành lại tìm đến thì cậu bé cũng có thể nói chuyện này không liên quan tới cậu bé.
Cậu bé nghĩ như vậy thì trong lòng cũng thoải mái hơn rồi.
Ngay sau đó, ba mẹ con ăn xong bữa cơm chiều, Mộc Vân đi thu dọn một chút rồi mang theo túi kim châm xuất phát.
Vịnh nước Cạn, Hoàng Đình số một.
Tối đó, Diệp Sâm về rất sớm, tâm bảy giờ hơn là anh đến nhà rồi.
“A, ông Diệp đã trở về rồi sao?”
Chị Vương giúp việc thấy hôm nay anh về sớm thì không khỏi có chút ngạc nhiên.
Thật ra chị Vương không phải là người ngoài mới đưa đến mà là từ nhà cũ của nhà họ Diệp, chị ấy từng chăm sóc cho Diệp Sâm trước khi anh chuyển ra ngoài.
Cho nên, hôm nay sau khi dì Trần bị tra ra là người mật báo, dì ấy đã bị đuổi ra khỏi Hoàng Đình số một, vì vậy Chị Vương đã chuyển qua đây.
Hoặc Diệp Sâm không trả lời câu hỏi của chị Vương, mà anh thay.
giày sau đó nhìn lướt qua bốn phía trong nhà hỏi: “Cậu chủ nhỏ đâu?”
“Cậu chủ đang ở trên lầu ạ, vừa lúc ông Diệp mới trở về nên ông lên xem một chút đi, chao ôi, đứa nhỏ không biết làm sao nữa đột nhiên tức giận, tôi gọi cậu ấy xuống dùng bữa nhưng mà cậu ấy không để ý đến tôi, khi tới gõ cửa cũng không có chút động tĩnh nào”
Không nói đến chuyện này thì thôi, mà nói đến rồi thì chị Vương lại đăm chiêu ủ dột.
Lúc hầu hạ cậu chủ nhỏ này, tính tình vui buồn thất thường không nói đi, mấu chốt là cậu bé không chịu nói chuyện, khi tức giận thì lại ở một mình ở trong phòng rồi khóa cửa lại, cũng không thèm để ý bất cứ ai.
Cậu bé không nói thì làm sao mọi người biết được trong lòng của cậu bé đang nghĩ gì?