Chương 101
“Hả? Ngài đang nói… cô Diệp sao? Cô ta… chạy cùng với cậu chủ nhỏ rồi: “Cậu nói cái gì? Chạy rồi? Còn chạy cùng với con trai của tôi?”
Diệp Sâm lập tức ngẩng đầu, nhìn bằng mắt thường có thể thấy nhiệt độ của cả văn phòng nhanh chóng hạ xuống, vô cùng đáng Sợ.
Lâm Tử Khang vội vàng giải thích: “Là như vậy ạ, sau khi nghe tin ông cụ sắp đến, cậu chủ nhỏ cũng vô cùng phản kháng. Vì vậy cậu ấy còn gọi điện thoại cho ông cụ, không cho ông ấy đến. Nhưng ông cụ không nghe, sau đó cậu chủ nhỏ… cậu ấy lấy món quà sinh nhật mà ngài tặng cho cậu ấy là chiếc xe Ferrari màu xanh, bảo côMộcđưa cậu ấy… đi đâu đó.”
Lâm Tử Khang toát mồ hôi.
Bởi vì thành thật mà nói, đây thật sự là lần đầu tiên cậu chủ nhỏ làm ra chuyện như vậy.
Quả nhiên anh ta vừa nói ra lời này, vẻ mặt của Diệp Sâm càng kinh khủng hơn. Cả người anh tỏa ra một luồng khí thế khiến người ta ngạt thở.
“Cậu tin không?”
“Dạ?”
“Thẳng bé mới có năm tuổi, nó có thể làm ra chuyện như vậy sao?
Tại sao trước kia thăng bé lại không có can đảm làm như thế?”
Diệp Sâm nghiến răng gắn từng chữ.
Lâm Tử Khang không dám nói lời nào.
Theo như suy nghĩ này thì đó không phải là ý của cậu chủ nhỏ mà chính là ý của người phụ nữ đó rồi.
‘Wow! Người phụ nữ này thật sự sắp tiêu đời rồi.
“Cậu… gọi điện ngay cho người phụ nữ đáng chết đó, nói với cô ta rằng nếu như… nếu như hai mươi phút nữa tôi vẫn chưa nhìn thấy cô ta đưa con trai… của tôi về, tôi sẽ khiến cho cả nhà cậu… của cô ta chôn theo cô tai”
Diệp Sâm vô cùng tức giận, đầu anh lại bắt đầu đau đớn giống như có thứ gì đó muốn nổ tung ra ở bên trong, đau đến nỗi anh muốn lập tức giết chết người phụ nữ đó.
Mộc Vân, tôi vừa mới tha thứ cho cô một lần nên cô bắt đầu trắng trợn như vậy đúng không?
Được lắm, cô đợi đấy cho tôi!
Trong khu vui chơi.
Mộc Vân dẫn theo Diệp Minh Thành chơi ở nơi này rất vui vẻ, bởi vì chưa từng đến đây nên cậu nhóc rất hăng hái chơi hết trò này đến trò khác.
Cũng vào lúc này, cuối cùng Mộc Vân cũng nhìn thấy bóng dáng của Mặc Hi từ cậu bé, đó là dáng vẻ mà trẻ con nên có.
“Minh Thành, chơi có vui không?”
“Vâng”
Diệp Minh Thành đang ngồi trên một chiếc thuyền gỗ, chiếc thuyền gỗ này là thuyền con, không có động cơ tự động, phải dựa vào sức đạp của hai mẹ con và việc khua hai mái chèo, thế làMộcgia Kỳ chèo thuyền, còn thằng bé này thì cứ không ngừng dùng tay nhỏ để khua khua, trông rất vui vẻ.
Nhìn khuôn mặt bé nhỏ của thắng bé đỏ bừng lên, trên trán toàn là mồ hôi nhưng đôi mắt xinh đẹp kia thì lại sáng rỡ lên, khác hoàn toàn với sự u ám lúc trước.
Mộc Vân cười, dùng sức tiếp tục chèo thuyền nhỏ, đang chuẩn bị tiếp tục chơi với cậu bé thì điện thoại lại đột nhiên vang lên.