Anh nhìn Thi Duẫn Nam chăm chú, con ngươi thâm thúy giờ sáng lên ánh sáng khó tả, đột nhiên anh nở nụ cười, "Thi nhị thiếu gia nếu cảm thấy mình đủ sức, thì Lạc mỗ có thể phối hợp."
"......"
Tần Giản cùng Viên Mãnh ngồi háng ghế trước đần thối nhìn nhau, giống như vừa phát hiện ra thế giới mới, gia chủ nói được mấy lời như thế luôn sao? Đã thế còn nói mà không thấy ngại tí nào.
Lạc Lệnh Thanh đã ở vị trí kiểm soát từ lâu rồi, người khác nhìn vào sẽ thấy anh vừa lạnh lùng vừa cấm dục, nhưng thi thoảng chỉ cần hư hỏng một xíu là đã khiến Thi Duẫn Nam chịu không nổi.
Ví dụ như việc cài cúc áo cho cậu lúc đi đăng ký kết hôn.
Hay chỉ một câu nói nhẹ nhàng bông đùa lúc này khiến mặt Thi Duẫn Nam nóng bừng, "Khụ, tôi chỉ nói đùa thôi."
"Tuy rằng tôi hay nói bậy nhưng mà làm việc có nguyên tắc, nếu đã tuân thủ hợp đồng hôn nhân tất nhiên sẽ không từ diễn thành thật......"
Thi Duẫn Nam càng nói càng nhỏ.
Ánh sáng trong mắt Lạc Lệnh Thanh tan đi, dời mắt, "Lên xe đi, về nhà."
Thi Duẫn Nam ngẩn ra, cảm thấy hình như cảm xúc của anh vừa thay đổi, "Xe tôi đậu ở bên cạnh."
"Chiếc xe đó để Viên Mãnh lái, cậu đi xe này." Lý do của Lạc Lệnh Thanh thật sự rất hợp lí, "Ban nãy cậu vừa uống rượu trong bữa tiệc đúng không? Không cần phải nhờ ai lái dùm đâu"
Viên Mãnh mở cửa hàng ghế trước bước xuống, "Thi nhị thiếu gia, để tôi lái xe cho."
Thi Duẫn Nam gật đầu, việc nhỏ như này cậu không từ chối.
Lạc Lệnh Thanh đã chiếm vị trí bên ngoài, rất khó để di chuyển.
Thi Duẫn Nam chần chờ một lát, để lên xe cậu phải chen qua không gian chật chội, cọ phải đầu gối của người đàn ông mới ngồi vững vàng ở bên cạnh.
"......"
Lạc Lệnh Thanh rũ mắt, nhìn chỗ ban nãy hai người vừa mới chạm nhau.
Rõ ràng là tiếp xúc qua vải vóc, nhưng vào lúc đó, anh tựa hồ có thể cảm giác được có chút ngứa ran.
Giống như mặt nước vốn luôn phẳng lặng, giả dối bỗng nổi lên những gợn sóng nhẹ nhưng không đáng kể sau bao năm đứng yên.
...
Kỹ thuật lái xe của Tần Giản rất tốt, Thi Duẫn Nam nhìn cảnh ngoài cửa sổ, thi thoảng sẽ thấy những tấm biển quảng cao đồ trang điểm, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện——
Một vài chuyện xảy ra lúc nãy, với tính cách của Triệu phu nhân có lẽ sẽ không hợp tác với Tạ Khả Việt nữa, còn khoản đầu tư mỹ phẩm trong giấc mơ ban đầu mà hắn có thể kiếm bộn thì sao?
Chẳng lẽ cứ vậy mà bị bỏ sao?
Nếu thật sự như vậy, Tạ Khả Việt có lẽ sẽ lại giải quyết với cậu mất.
Thi Duẫn Nam âm thầm cân nhắc trong lòng, cảm thấy rằng không thể xem nhẹ được, "Lạc tiên......"
Cậu nhìn người đàn ông bên cạnh, hơi sửa lại câu, "Lạc Lệnh Thanh, anh có thể tra giúp tôi một thứ không? Không trái pháp luật đâu."
Lạc Lệnh Thanh nhìn qua, "Cái gì?"
"Tạ Khả Việt có mua lại một công ty mỹ phẩm nhỏ một thời gian trước và tôi muốn biết chi tiết cụ thể của công ty này."
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Khoản đầu tư không được trình bày chi tiết trong giấc mơ, nhưng trong cuộc sống thực, Thi Duẫn Nam phải hiểu đầy đủ tình hình của công ty bên kia để đưa ra phán đoán về bước tiếp theo của họ.
Lạc Lệnh Thanh không từ chối, "Tần Giản."
"Vâng, gia chủ."
Tần Giản đáp, việc điều tra đối với hắn là một việc rất nhỏ, "Thi nhị thiếu gia, tôi sẽ điều tra và nhanh chóng cung cấp thông tin chi tiết cho cậu."
"Được, cảm ơn."
......
Hiệu suất làm việc của Tần Giản quá cao, buổi tối ngày hôm sau hắn đã chuyển tất cả tài liệu cho Thi Duẫn Nam.
"Nhị thiếu gia, công ty đồ trang điểm Tạ Khả Việt mua lại tên là ' Nhã Lam ', nó chỉ là một thương hiệu nhỏ trong nước. Tuy nhiên tôi không tìm thấy bất kỳ mối liên hệ trực tiếp nào giữa cậu ta và công ty này......"
Thi Duẫn Nam lật tại liệu, "Kẻ thứ ba ra mặt? Cậu ta lại sử dụng hình thức cổ phiếu?"
Tần Giản trả lời, "Đúng, về cơ bản có thể xác định."
Lạc Lệnh Thanh ở một bên yên lặng nghe, không bày tỏ ý kiến gì.
Tần Giản nhìn ông chủ nhà mình, tiếp tục đóng vai người giải thích.
"Thương hiệu Nhã Lam đã tồn tại được 8 9 năm, ban đầu nó được hưởng lợi từ sự phát triển của mô hình bán hàng 'WeChat' và trở nên phổ biến."
"2 năm sau, công ty bị các thương hiệu kinh doanh khác tấn công và muốn thử chuyển đổi, vì vậy nó đã đổi thành tên thương hiệu hiện tại."
Chỉ có ba hoặc bốn thương hiệu trong nước, cùng với tác động của nhiều thương hiệu nước ngoài khác nhau, sự phát triển của Nhã Lam đặc biệt không đạt yêu cầu.
Vào đầu năm nay, các giám đốc điều hành hàng đầu của nhóm linh tinh của công ty đã quyết định thử các ngành khác để kiếm tiền nhanh chóng, và mỹ phẩm của riêng họ gần như chỉ là trên danh nghĩa.
"Cho nên, Tạ Khả Việt muốn lợi dụng ngành mỹ phẩm dẫn đầu thế lực của 'Triệu thị' để tiến hành bán hàng trọn gói, kiếm tiền nhanh chóng?"
Lạc Lệnh Thanh nói ngay vấn đề chính.
Thi Duẫn Nam gật đầu, "Hôm qua tôi vô tình khiến việc hợp tác của hai người họ thất bại, có khi Tạ Khả Việt còn đang mắng tôi sau lưng đó."
Đang nói, cậu lật sang trang tiếp theo với thông tin hoàn toàn khác về công ty ——
Hoa trọng các.
Thi Duẫn Nam nhíu mày, cảm thấy tên thương hiệu này hơi quen thuộc, nhưng nhất thời không nhớ ra.
Tần Giản lập tức giải thích, "Tôi được biết Triệu phu nhân và Lâu phu nhân đã xảy ra tranh chấp trong bữa tiệc ngày hôm qua, vì vậy tôi mạo muội chủ trương liệt kê thông tin của hai nhà bọn họ cho nhị thiếu gia."
"Hoa Trọng Các này chính là tên thương hiệu trang điểm của Lâu thị."
"Cảm ơn."
Thi Duẫn Nam cười nhẹ nhìn Lạc Lệnh Thanh một cái, không thể không khen ngợi khả năng xử lí công việc của Tần Giản là cấp dưới của đối phương, cậu dời mắt, nhanh chóng lướt qua thông tin của Lâu thị ——
Lâu thị cũng là một thương hiệu nội địa nhưng lịch sử thành lập lâu đời hơn Nhã Lam rất nhiều.
Chỉ là trong những năm gần đây, thị trường bán hàng của Lâu thị không được mở rộng, mà không gian kinh doanh liên tục bị các thương hiệu mới nổi chèn ép, tình hình hoạt động của công ty cũng không khả quan.
Cũng khó trách trong bữa tiệc ngày hôm qua Lâu phu nhân bị Triệu phu nhân gán cho tên gọi 'gia đình bình dân'.
Trước lợi ích tuyệt đối của thị trường, khoảng thời gian hai thương hiệu đã được thành lập không quá quan trọng.
Thi Duẫn Nam đang suy nghĩ thì một chi tiết đột nhiên hiện lên trong đầu, cậu đột nhiên hiểu tại sao ba từ 'Hoa Trọng Các' lại quen mắt như vậy——
Cảnh tượng trong mơ của cậu, Tạ Khả Việt và Triệu thị hợp tác rất vui vẻ, hai bên nhanh chóng kiếm được lợi nhuận trong thời gian ngắn, sau đó mua lại 'Hoa Trọng Các ' của Lâu thị, nơi bị ảnh hưởng nghiêm trọng trong ngành này.
"Sao vậy?" Lạc Lệnh Thanh chú ý tới cậu.
"Tôi cảm thấy trong ngành này những thương hiệu mỹ phẩm phát triển không tốt lắm"
Thi Duẫn Nam đặt tài liệu trên tay xuống, uống một ngụm nước ông, "Cơ mà, Tạ Khả Việt có lẽ sẽ đi tìm những người khác để hợp tác......"
Đối phương là một người phải tìm lợi ích tuyệt đối, chắc chắn sẽ không để tài sản mà mình có được 'thối rữa' trong lòng bàn tay, cũng không biết vận mệnh của Lâu thị có thể thay đổi hay không?
Lạc Lệnh Thanh không nói gì, chỉ nhìn sang Tần Giản, người sau nhanh chóng hiểu ý.
Họ đã lên kế hoạch bí mật theo dõi mọi động thái của công ty Nhã Lam.
Giây tiếp theo, có tiếng ai đó chạy trên cầu thang.
Cá vàng nhỏ mới tắm xong chạy xuống lầu, lao thẳng vào người Thi Duẫn Nam, "Cậu nhỏ ơi, hôm nay cuối tuần, cậu nhỏ đã đồng ý kể chuyện cho cháu nghe rồi!"
Đứa trẻ dùng sữa tắm có vị sữa, cánh tay và chân nhỏ lộ ra bên ngoài bộ đồ ngủ trắng nõn, non nớt mềm mại, khỏi nói cũng biết đáng yêu biết bao.
Thi Duẫn Nam dùng sức xoa xoa khuôn mặt nhỏ của thằng bé, "Nhóc muốn nghe chuyện gì?"
"Cậu nhỏ, nhưng hôm nay cháu không muốn nghe những câu chuyện công chúa, cháu cũng không phải con gái..." Cá vàng nhỏ đưa ra yêu cầu trước.
Hai mắt của thằng bé sáng lấp lánh, nghiêm túc tự hỏi một lúc, "Hoàng tử tiên cá và kỵ sĩ loài người! Lần trước trễ quá nên cậu nhỏ chưa kể cho cháu nghe."
"Cháu phải làm cậu trai mạnh mẽ."
"Được." Thi Duẫn Nam đồng ý.
Lạc Lệnh Thanh người bị đứa cháu trai mình 'bỏ rơi', vừa nghe thấy tiêu đề của câu chuyện này đã ngay lập tức cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Chỉ là anh còn chưa kịp lên tiếng ngăn cản thì hai người kia đã nắm tay nhau lên lầu, hoàn toàn không để ý đến người 'chủ nhà' là anh.
Tần Giản đứng bên cạnh thấy khó hiểu: "Gia chủ, không phải là công chúa tiên cá và hoàng tử loài người sao?"
Cũng hay lắm nhưng sao lại đổi cả giới tính trong câu chuyện cổ tích thế này?
Lạc Lệnh Thanh tháo kính xuống, thở dài thật sâu với sự bất lực rõ ràng: "Bỏ đi, để kệ họ."
Con hồ ly này lại bịa ra một câu chuyện để 'dẫn' trẻ nhỏ đi xa luôn.
......
Một tuần sau.
Thi Duẫn Nam thổi cọng tóc mái trên trán, nhìn tấm thiệp mời trên tay mời ngẩn người, đây là tấm thiệp mà Lâu phu nhân đã suy nghĩ rất lâu để nhờ Ôn Diệc Bắc đưa tới cho cậu.
Lần trước trong bữa tiệc kinh doanh của Triệu thị, bời vì có Ôn Diệc Bắc cùng Thi Duẫn Nam giúp đỡ nên Lâu phu nhân cảm thấy rất biết ơn.
Lần này, bà tranh thủ tổ chức tiệc nhỏ nhân kỷ niệm 25 năm ngày cưới với chồng, đặc biệt tự tay viết thư mời, hy vọng có thể đích thân bày tỏ lòng biết ơn với hai anh em bọn họ.
Ôn Diệc Bắc còn có hai buổi biểu diễn ở nước ngoài, thật sự về không kịp.
Vốn là Thi Duẫn Nam không tính đi, nhưng vì anh cậu cứ khuyên mãi nên cậu mới đồng ý. Dù sao thì trong giới thượng lưu, có nhiều mối quan hệ vẫn rất quan trọng.
——Trân trọng mời Thi Duẫn Nam tiên sinh.
Thi Duẫn Nam nhìn chằm chằm dòng chữ này hồi lâu, không hiểu sao nảy ra một ý nghĩ bốc đồng. Trong khi vẫn còn sớm, cậu gõ cửa phòng ngủ của người đàn ông mà không do dự.
"Lạc Lệnh Thanh, anh đã đi ngủ chưa?"
Chưa nói hết, cánh cửa được điều khiến từ xa 'cạch' một tiếng mở ra.
Thi Duẫn Nam thấy thế, đẩy cửa đi vào.
Lạc Lệnh Thanh mặc một chiếc áo choàng tắm dày thấm nước, thỉnh thoảng có vài giọt nước ướt át từ đường viền cổ áo lộ ra trượt xuống làn da.
Mặc dù hai chân hơi có không tiện, Lạc Lệnh Thanh cũng không lơ là việc giữ dáng. Dưới lớp áo choàng tắm như hở như che, vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy cơ bụng của anh.
Chậc chậc, đàn ông hơn 30 tuổi đúng là vừa trưởng thành vừa gợi cảm muốn chết.
Thi Duẫn Nam đứng tại chỗ, trong đầu lại mấy suy nghĩ bậy bạ.
Lạc Lệnh Thanh đã sớm phát hiện ra ánh mắt cậu, ngón tay thon dài kéo áo choàng tắm vào, "Giờ này tìm tôi có việc gì?"
Thi Duẫn Nam rất vui vẻ đến gần, đưa tấm thiệp mời qua, "Chuyện công việc đó."
"Lâu Anh phu nhân lần trước trong yến tiệc của Triệu thị có mời tôi đến dự tiệc của họ, Lạc Lệnh Thanh, ngày mai anh có rảnh không? Có muốn đi với tôi không?"
"Thiệp mời của Lâu thị?" Lạc Lệnh Thanh trầm mặc một lát, chỉ nói, "Cậu biết rõ tôi không hứng thú với những bữa tiệc như vậy mà."
Với thân phận của Lạc Lệnh Thanh, nếu anh ta tham dự bất kỳ bữa tiệc riêng tư nào của bất kỳ gia đình nào, rất dễ phát ra tín hiệu sai về 'kết giao' và rất có thể sẽ có người muốn lợi dụng quan hệ của anh để ngấm ngầm gây rắc rối.
"Thế à, vậy quên đi"
Thi Duẫn Nam vốn chỉ là nổi hứng, lúc này bị từ chối cũng không buồn lắm.
Cậu rút lại lời mời, giải thích, "Tôi thấy bởi vì là tiệc kỷ niệm 25 ngày cửa của vợ chồng Lâu thị nên mới nghĩ hai chúng ta đi sẽ tốt hơn......"
Dù sao đối với người ngoài, hai người họ chính là chồng chồng hợp pháp.
Thi Duẫn Nam vừa chuẩn bị quay người về phòng thì nghe thấy Lạc Lệnh Thanh bình tĩnh nói một câu.
"Tôi không nói là không đi, ngày mai mấy giờ?"
Thi Duẫn Nam ngẩn ra hai giây, cười đáp, "Hai giờ chiều mai, anh thật sự muốn đi sao?"
Lạc Lệnh Thanh bắt gặp khuôn mặt tươi cười của cậu, con ngươi sáng lên,"Được, tôi biết rồi."
Cửa phòng một lần nữa khép lại sau khi Thi Duẫn Nam rời đi.
Lạc Lệnh Thanh xác nhận tiếng bước chân bên ngoài đã đi xa, mới cầm lấy điện thoại thông báo với Tần Giản hủy bỏ cuộc họp công ty chiều mai.
Anh cố gắng một lần nữa trở lại chiếc xe lăn bên cạnh, điều khiển xe lăn vào phòng thay quần áo của mình.
Mười phút sau.
Lạc Lệnh Thanh nhìn vào tủ quần áo đầy những bộ âu phục màu đen đắt tiền của mình, lông mày nhíu chặt lại——
Quản gia bình thường mua sắm thế nào vậy?
Tại thời điểm quan trọng, tại sao anh ngay cả một bộ quần áo tử tế cũng không có?
Tác giả có lời muốn nói:
# hồ ly nhỏ: Không có quần áo mặc thì đừng mặc.
# Lạc gia chủ bị động, hồ ly nhỏ chủ động, vô cùng xứng!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT