Từ trang viên Lạc thị đến trung tâm FYUE Club ở trung tâm thành phố có hơi xa, tới khi Thi Duẫn Nam đến thì Phó Tử Ngộ đã đặt được một gian hàng riêng trên tầng hai rồi.
"Mời khách mà còn đến muộn hả?" Phó Tử Ngộ vừa trách vừa đẩy ly Tequila mới gọi qua, "Nên phạt!"
"Còn chưa tới 7 giờ, giờ này vũ trường còn chưa mở, mày gấp cái gì?" Thi Duẫn Nam ngồi xuống đối diện hắn, uống ly rượu phạt.
Phó Tử Ngộ lại rót cho cậu một ly rượu, tò mò hỏi, "Lúc nãy mày lên lầu một mày nói gì với phục vụ vậy? Nói mà trên lầu hai này tao còn nghe!"
Thi Duẫn Nam nhẹ giọng bật cười, "Không có gì, chỉ nói người ta mang thêm rượu ngon lên để đón tiếp vị thiếu gia nhà giàu khó được ngày về nước này."
"Đừng có ra vẻ nói lời hay ý đẹp, nhưng nếu mày đã nhọc công chọn chỗ này, thì tao vẫn cảm động lắm."
Phó Tử Ngộ vừa lòng nâng ly, nhìn xung quanh với sự phấn khích không thể ngăn cản.
Nhà họ Phó làm trong ngành sản xuất ô tô, sản phẩm ở trong nước có thể xem như là đứng top đầu.
Nhưng Phó Tử Ngộ là con nhà giàu lại không có tí hứng thú nào với sản nghiệp của gia đình mình mà thích nghiêm cứu văn hóa câu lạc bộ hơn.
Cho dù đó là thương hiệu hộp đêm cũ hay mới, hắn đều hiểu rõ về chúng.
Với hắn mà nói, nhảy Disco hay uống rượu chỉ là thứ yếu, điều hắn muốn chính là một hộp đêm đặc sắc và nhất định phải đứng đầu.
Phó Tử Ngộ bắt đầu chủ đề ——
"Duẫn Nam, mày biết không? FYUE Club lúc trước đầu tư năm ngàn vạn, ông chủ của nó là Phùng ca có tiếng là chuyên gia về khách sạn đấy, lúc đầu chỗ này mua lại là một cái xưởng bị bỏ, nhiều người còn chê rằng không biết cố ý làm gì......"
"Kết quả thì mày có thể thấy đấy? Hộp đêm này vừa mở chưa được ba tháng đã nhảy lên top đầu club Kinh Đô. Giờ cũng đã buôn bán được ba năm mà lưu lượng khách chỉ tăng thêm chứ không hề giảm."
Tầng một của FYUE Club có diện tích rất lớn bao gồm sàn nhảy và các bàn ghế, tầng hai là một tầng độc lập khác dùng để uống rượu ăn uống và vũ trường, tầng thứ ba lại là các câu lạc bộ phòng chờ, dùng để chiêu đãi những vị khách VIP.
Có ba tầng tất cả, mỗi tầng đều được sử dụng hết vai trò.
Phó Tử Ngộ ước tính một lúc, sau đó giơ ngón tay đếm, "Lợi nhuận ít nhất đã gấp đôi số tiền đầu tư ban đầu! Mày nói xem có phải đại ca Phùng này rất có khả năng kiếm tiền không?"
Thi Duẫn Nam nhướng mày, không dao động, "Phùng ca chỉ là ông chủ bề ngoài thôi, phía sau hậu trường mới là ông chủ thực sự."
Phó Tử Ngộ uống một ngụm rượu, tò mò, "Sao mày biết? Là ai?"
Thi Duẫn Nam nói một cái tên, "Tạ Khả Việt."
"—— phụt!"
Phó Tử Ngộ tức khắc sặc cả rượu, không thể tin được, "Tạ Khả Việt? Tạ Khả Việt em trai cùng cha khác mẹ với mày á hả?"
Thi Duẫn Nam sắc mặt hơi trầm xuống, "Nói năng cho đúng, đó là đứa con mà Thi Thịnh ngoại tình sinh."
Phó Tử Ngộ kiềm nén cơn sốc, im một lúc mới nói tiếp, "Sao mày xác định được cậu ta chính là ông chủ đằng sau? Tin tức có đúng không?"
Ánh mắt Thi Duẫn Nam tối xuống, không trả lời.
Có thể tin được không? Dù sao thì tình tiết trong giấc mơ đã cho cậu biết là như thế——
Tạ Khả Việt bắt đầu đầu tư từ rất sớm, với tư cách là một người đã xuyên vào sách, cậu biết rằng ' Phùng ca ' sẽ mở ra một Club bùng nổ toàn bộ Kinh Đô thậm chỉ là tràn ra cả nước.
Vì thế, Tạ Khả Việt chủ động tạo ra một cơ hội ngẫu nhiên gặp được Phùng ca, kết bạn với Phùng ca rồi cũng chỉ chờ đến khi tạm thiếu tài chính thì mượn cơ hội vào cùng hợp tác.
Bề ngoài, Phùng ca là ông chủ duy nhất của Club này; trên thực tế, Tạ Khả Việt đứng ở đằng sau kiếm còn được nhiều hơn.
"Không đúng, nếu cậu ta thật sự la ông chủ đầu tư đứng sau màn thì lúc trước công ty Thi thị gặp vấn đề về tài chính, sao cậu ta không giúp một tay?"
Phó Tử Ngộ nhớ tới việc này.
Bởi vì theo phần lợi nhuận được chia ba năm trong club thì Tạ Khả Việt hoàn toàn có khả năng bổ sung vào phần thiếu hụt tài chính của Thi thị.
Cặp mắt Thi Duẫn Nam chớp chớp, cong môi cười, "Người thừa kế trước mắt của Thi thị còn không phải hắn, hắn cất giấu khả năng kiếm tiền, không muốn ra tay giúp cũng dễ hiểu mà."
Có thể hiểu rằng trong thế giới này mọi người đều ích kỷ như nhau.
Dù sao nếu theo cuốn sách miêu tả thì Tạ Khả Việt là một thương nhân rất khôn khéo.
Làm quen với những nhà lãnh đạo quyền lực trong nhiều ngành khác nhau và phải chắn chắn rằng mọi dự án đầu tư đều phải có lãi. Chỉ cần là chuyện không liên quan đến mình tuyệt đối không quan tâm, không bao giờ để lợi ích của bản thân ảnh hưởng vì một vấn đề gì.
Thi lão gia tử một lòng đối xử với Tạ Khả Việt như người thừa kế, nhưng trước khi có được tài sản chính thức, người sau chắc chắn sẽ giấu giếm thực lực của mình và không muốn trả giá.
"Cũng phải, suy nghĩ vì bản thân mình cũng đúng không......"
Phó Tử Ngộ hình như vừa nghĩ tới cái gì, bực mình nói,"Nhưng bản thân hắn tránh, giấu bản thân thì mắc gì phải tính kế mày? Việc mày bị ép kết hôn với Lạc thi, tao không tin là không có một tay của cậu ta."
Thi Duẫn Nam chủ động rót cho cậu ta ly rượu, "Yên tâm đi, không phải tao không chịu làm theo điều hai mẹ con nhà nó muốn sao?"
Phó Tử Ngộ uống rượu lấy hơi mới hỏi tiếp, "Giờ tới khúc mày thẳng thắn đi, mày kết hôn với ai? Sao lúc trước tao không có biết mày nhất kiến chung tình để kết hôn luôn được ấy nhỉ?"
"Mày từng nghe đến cái tên Lạc Lệnh Thanh chưa? Gia chủ nhà họ Lạc, chú nhỏ trên danh nghĩa của Lạc Diên Xuyên."
"—— phụt!"
Phó Tử Ngộ phun sạch ngụm rượu mới vừa uống.
Hắn phải đần thối một lúc mới ôm lấy bả vai bạn mình trêu ghẹo, "Dữ quá đó nha Thi Duẫn Nam."
"Lạc Diên Xuyên ra vẻ là không thèm để ý tới mày, kết quả là đùng một phát, quay đầu liền phải gọi mày một tiếng ' Dì '? Một giây trước còn là cậu chủ không ai cưng chiều, một giây xoay người phát trở thành phu nhân tài phiệt luôn? Bước cờ mày đi làm người khác sảng luôn á."
"Mày cút sang một bên đi." Thi Duẫn Nam ghét bỏ đẩy ra hắn, tiếp tục nói tình hình thực tế, "Tao với Lạc Lệnh Thanh chỉ kết hôn giả thôi, bọn tao có mục đích riêng, và cũng đã thỏa thuận rõ ràng rồi."
"......"
Phó Tử Ngộ lần nữa nghẹn lời, không thể theo kịp cái câu chuyện cẩu huyết dài 800 tập này của bạn mình nữa rồi.
"Hai mẹ con Tạ Khả Việt cùng Tạ Vi sau này vì gia sản sẽ liên tục tính kế tao, mấy năm nay tao đều ở nước ngoài, ở trong nước ngoài anh tao ra thì không còn ai nữa."
Thi Duẫn Nam không thể kể sự thật đúng như trong giấc mơ được, cậu chỉ có thể tự bịa ra một lí do nghe hợp lí nhất, "...... Mày cứ coi như là tao vừa ôm được cái đùi ngon nhất Kinh Đô, để bảm đảm cho tương lai của tao hơn."
"Lạc Lệnh Thanh không lớn hơn tao bao nhiêu, có quyền thế có địa vị cũng có cả giá trị nhan sắc, cả cái Kinh Đô này hoàn toàn không thể tìm được người vừa ý tao thứ hai, kết hôn với anh ấy, tao lời chứ không lỗ được."
Khó được lúc nghe được lời khen ngợi người khác từ thằng bạn có tiêu chuẩn vô cùng cao của mình, Phó Tử Ngộ cũng hiểu cười cười, "Được rồi, mày thấy ổn là được."
"Ba tao không cho tao ở nước ngoài nữa, bắt tao phải về làm việc trong nước, sau này mày có việc gì cứ đến tìm tao."
"Ok."
Hai người chạm ly một cái, cười vui vẻ.
Đột nhiên, âm nhạc vang lên, tiếng cười nói nhiều người khiến nơi đây ồn ào hơn hẳn.
Phó Tử Ngộ nhìn nam thanh nữ tú nhào tới sàn nhảy Disco như đàn ong vỡ tổ, tấm tắc không ngừng.
"May mà đặt phòng sớm, nãy tao mới nghe là lưu lượng khách lúc Thất Tịch cao lắm, nếu Tạ Khả Việt thật sự là ông chủ sau màn......"
Phía bên dưới cầu thang đột nhiên vang lên tiếng đề-xi-ben làm ồn, ắt đi lời nói của Phó Tử Ngộ.
Thi Duẫn Nam nhìn theo hướng âm thanh phát ra, lại tình cờ thấy một người rất quen.
Cậu chợt cong môi, nói với bạn mình, "Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến rồi, người mặc đồ trắng á."
Phó Tử Ngộ nheo mắt nhìn qua, "Tạ Khả Việt sao?"
Có bốn thanh niên đang đi lên lầu, nhìn đồ hiệu họ mặc trên người là biết trong nhà nhiều tiền.
Thi Duẫn Nam gật đầu đầy ẩn ý.
Hắn ta lựa ngay ngày hôm nay, chạy đến hộp đêm nhiều người nhất thật ra còn có một nguyên nhân khác ——
Theo như tình tiết trong giấc mơ thì nhân vật chính Lạc Diên Xuyên cùng Tạ Khả Việt chính là gặp nhau ở tại đây, ngay ngày hôm nay, hơn nữa lần gặp này là cả hai nhất kiến chung tình.
Không chỉ có như thế, ' Thi Duẫn Nam ' cũng gặp tai họa vào ngày hôm nay.
Sau khi bỏ nhà ra đi thì cậu gặp Tạ Khả Việt ở đây, bị kích thích bởi người này nên phải uống rượu phạt, thua thì uống, cứ thua là uống.
Điểm chết người chính là, rượu của ' Thi Duẫn Nam ' bị người ta bỏ thuốc!
Ngày hôm sau tỉnh lại, thì cậu đã bị đám lưu manh như ' nhặt của hời ' chơi tới thương tích đầy mình, còn bị quay video, gieo mầm bất hạnh cho cuộc đời cậu sau này.
...
Chỉ vài giây ngắn ngủi, Tạ Khả Việt cũng nhận ra Thi Duẫn Nam.
"Khả Việt, sao mày không đi nữa?"
"Gặp người quen, con trai của dượng tao." Tạ Khả Việt chần chờ một lúc, cười nói, "Nguyên Duệ, tụi mày đi trước đi, tao qua đó một lát."
"Gì cơ, mày từ đã!"
Người giữ tay hắn lại tên là Nguyên Duệ, mắt hắn ta đột nhiên đề phòng, "Con trai của cha dượng mày? Chính là Thi Duẫn Nam mà cứ luôn chèn ép mày á hả?"
Nói xong hắn cũng nhìn sang chỗ Thi Duẫn Nam ngồi bằng ánh mắt khác thường, "Mày nói cái gì với cậu ta? Đi thôi, coi như không biết nhau."
"Đừng như vậy." Tạ Khả Việt cười ôn hoa, "Duẫn Nam vừa mới cãi nhau với lão gia tử rồi bỏ nhà đi, nếu hôm nay gặp thì tao đến nói chuyện một chút."
Nguyên Duệ âm thầm nghiến răng, sợ thằng bạn hiền lành của mình bị bắt nạt, "Vậy để tụi An Khải vào phòng trước, tao đi với mày."
Bên kia, Phó Tử Ngộ ngồi đối diện thường xuyên bị người khác nhìn bằng ánh mắt 'ác ý', cạn lời đặt câu hỏi ——
"Duẫn Nam, thằng nhỏ đứng bên cạnh Tạ Khả Việt là ai vậy? Hỉ mũi còn chưa sạch mà dám nhìn người khác bằng ánh mắt như người ta thiếu tiền cậu ta á."
"Nguyên Duệ?"
Thi Duẫn Nam dựa vào giấc mơ để đoán, đối phương chắc là cậu chủ nhỏ Nguyên thị, cũng là một trong số ít những người bạn mà Tạ Khả Việt đồng ý kết bạn bằng sự chân thành.
Lúc đang nói, hai người kia cũng tình cờ đi lên.
"Duẫn Nam, không nghĩ là sẽ gặp cậu ở đây." Tạ Khả Việt nói chuyện bằng giọng điệu vô cùng hiện lành, "Hôm đó đột nhiên cậu rời đi cùng Lạc gia chủ, ông và ba mẹ đều rất lo lắng."
"Tao sống tốt lắm, không nhọc lòng mấy người lo lắng." Thi Duẫn Nam không đứng dậy.
"Cậu cùng Lạc gia chủ......"
"Tao với Lệnh Thanh nhất kiến chung tình, tình cảm thăng cấp bằng tốc độ ánh sáng, đến ngày tổ chức hôn lễ chắc chắn sẽ mời các người tới." Thi Duẫn Nam nâng mắt, không khoe không nhịn được.
"Nhưng mà, nếu không phải gia đình của mày cũng cấu kết với nhau làm việc xấu, tao cũng không có tình cờ gặp được người chồng tốt như vậy."
Cuối cùng, cậu còn không quên giơ ly rượu ý bảo, "Cảm ơn nha."
"......"
Lời nói châm chọc quá mức rõ ràng, Tạ Khả Việt nhất thời không biết phải nói gì.
Nguyên Duệ không nhịn được khi bạn mình bị nói, tính nóng lên lập tức nói lại.
"Thi nhị thiếu gia, cần gì phải ra vẻ ở chỗ này, cứ mở mồm khịa như thế là muốn gì? Có bản lĩnh thì dùng hành động đi! Đừng đến lúc đó thua thì khóc rống lên."
"Nguyên Duệ!" Tạ Khả Việt vội vàng ngăn lại, giải thích với Thi Duẫn Nam, "Duẫn Nam, bạn của tôi chỉ nói hơi nhiều một chút, không có ác ý đâu."
"Cậu ra nước ngoài cũng mấy năm rồi, chúng ta cũng chưa nói chuyện đàng hoàng với nhau, nếu không ngại thì ta cũng gọi một bàn để nói chuyện ha?"
Vẻ mặt hiền lành của Tạ Khả Việt chưa từng thay đổi, giống như rất hy vọng hai người họ sẽ thân thiết với nhau vậy.
Tình tiết trong mơ diễn ra trước mặt cậu giống đến 90%, đáy mắt Thi Duẫn Nam thoáng qua vẻ khinh thường lẫn thích thú.
Cậu không phải người thích trốn tránh vận mệnh, nếu đã biết được tương lai thảm thiết như nào, cậu lại càng muốn đánh nát cái quỹ đạp vận mệnh chó má này.
Thi Duẫn Nam nhìn về phía Nguyên Duệ, nói về chủ đề ban nãy, "Mày muốn chơi cái gì? Tài xỉu hả? Uống rượu hay phạt tiền?"
Phó Tử Ngộ nghe thấy bạn mình đồng ý, vội vàng ghé tai thì thầm, "Duẫn Nam, mày chắc là muốn chơi với họ đi?"
"Chơi chứ, chơi cũng vui mà." Thi Duẫn Nam hồi.
"Được, tao chơi với mày."
Phó Tử Ngộ nhanh chóng đồng ý, nghiến răng chửi, "Dù sao tao cũng không thích nhìn Tạ Khả Việt chiếm vị trí cậu chủ của mày mà còn giả bộ là mình không hề tranh giành gì."
Nguyên Duệ thấy bọn họ cứ thầm thì với nhau, vội vàng lên tiếng, "Cứ nói thầm cái gì vậy? Hay là tửu lượng kém quá nên tụi mày sợ là uống rượu xong sẽ thua."
Dữ vậy, khinh thường ai đó.
Thời buổi này, ai mà chưa bao giờ tới hộp đêm quậy phá?
Phó Tử Ngộ cố gắng không chửi, "Ngồi đi, chơi ngay tại đây!"
Lần đầu tiên hai bên đạt được sự đồng thuận.
Tạ Khả Việt thấy vậy thì nói, "Được thôi, mọi người ngồi đi, tôi đi vệ sinh đã, sẽ quay lại nhanh thôi."
"Ok, đi đi."
Tạ Khả Việt nghe rồi nhanh chóng biến mất giữa dòng người đông đúc, hắn nhanh chóng xé nát mặt nạ hiện lành, quen thuộc đi bước vào đằng sau hộp đêm.
Có người phục vụ nhận ra thân phận của hắn, vội vàng ân cần chạy đến, "Việt ca, có gì phân phó?"
"Lầu hai phòng K14, mang chút rượu ngon lên." Tạ Khả Việt cố tình nhấn mạnh hai chữ ' rượu ngon '.
"Còn nữa, nhớ tìm mấy thằng biết chơi canh chừng......" Hắn hạ giọng, miêu tả bộ quần áo của Thi Duẫn Nam.
"Hàng tốt lắm đó, đừng lãng phí đêm nay."
Người phục vụ ngẩn ra một lúc rồi nhanh chóng gật đầu, "Hiểu, hiểu rồi."
Hộp đêm là thế giới của kẻ có tiền, mấy giao dịch cũng như thủ đoạn bẩn thịu cũng là những thứ quen thuộc nhất.
Uống rượu xong lên giường với nhau, chụp ảnh quay video đều có đủ.
Mấy người biết chơi cùng đám nhà giàu đùa rất vui vẻ, người bị hại thì không muốn video và ảnh chụp của mình bị truyền ra ngoài, chỉ có thể lựa chọn nén giận, có nhục mấy cũng phải nhịn.
Người phục vụ níu góc áo, nhất thời không nhịn được tò mò hỏi,"Việt ca, người nọ chọc anh cái gì thế? Đến cả người tốt như anh còn chịu không nổi?"
"Nhớ câm miệng đấy, đừng hỏi nhiều, không liên quan đến cậu đâu." Ánh mắt Tạ Khả Việt phát lạnh, đánh rồi còn cho kẹo, "Sau khi xong việc thì cậu không thiếu phần đâu."
"Biết, em biết rồi ạ!"
Người phục vụ bị ánh mắt hắn dọa sợ, vội vàng chạy đi.
Tạ Khả Việt đứng im ở đó, trong mắt tràn đầy tính toán.
Thật ra Lạc Lệnh Thanh vẫn luôn là mục tiêu mà hắn muốn tiếp cận, kết quả lại bị Thi Duẫn Nam nhanh chân đến trước. Đối phương còn cố ý khoe khoang trước mặt hắn? Chuyện này tuyệt đối không được!
Tạ Khả Việt đã âm thầm phái người điều tra, khoảng thời gian này Lạc Lệnh Thanh không có ở trong nước, anh với Thi Duẫn Nam có thể có bao nhiêu tình cảm chứ? Chắc chắn là chỉ đang cố tình thôi!
Sau đêm này, Thi Duẫn Nam không chỉ bị người khác làm nhục, còn sẽ bị chụp ảnh uy hiếp, cuối cùng sự tích đầy vinh quang này nhất định sẽ được truyền đi khắp Kinh Đô.
Lạc Lệnh Thanh là nhân vật vô cùng uy tín, sao anh có thể chấp nhận một người như Thi Duẫn Nam trở thành nửa kia của mình?
"Đừng trách tao......"
Tạ Khả Việt một lần nữa mang đeo lên chiếc mặt nạ hiền lành, chỉ lẩm bẩm những lời ác độc, "Muốn trách thì nên trách chính mày lao vào họng súng, xui xẻ ngán đường tao đi."
Tác giả có lời muốn nói:
# Nam hồ ly nhỏ: Một chút cũng không hoảng hốt, thậm chỉ còn rất chờ mong bị vả mặt đấy ~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT