Tác giả: Thanh Đoan

Edit: Chen

Trong lòng Khê Lan Tẫn đã có một kế hoạch khá hoàn chỉnh, hắn lấy bút và giấy từ trong ngọc bội trữ vật ra, nhanh chóng viết tính toán can đảm của mình lên.

Vì tay trái bị buộc dây thừng, sợ biên độ động tác quá lớn, quấy rầy đến Tạ Thập Đàn nên hắn chỉ có thể để tờ giấy lên đầu gối, tay phải thoăn thoắt ghi.

Nhưng hắn lại ngứa tay, trong lúc đắm chìm vào việc nào đó hắn sẽ vô thức làm những hành động nhỏ. Bất tri bất giác, hắn nắm cái cọng dây thừng kia, từng chút mò mẫn men theo sợi dây.

Tiếng ma sát vang lên.

Một giây sau, một luồng khí lạnh thấu xương toát ra từ trong cơ thể.

Khê Lan Tẫn hít sâu, nhanh chóng dừng việc mân mê sợi dây, hắn vô cùng thành khẩn lẩm bẩm: "Ta sai rồi tiểu Tạ, ta thật sự không cố ý đâu."

Khuôn mặt Tạ Thập Đàn không có biểu cảm gì.

Nhưng Khê Lan Tẫn hiểu rằng nếu hắn còn lộn xộn lần nữa, chắc chắn Khê Lan Tẫn sẽ chém phăng cái tay của hắn.

Đúng là... tính cách giống như đại tiểu thư thuần khiết như ngọc.

Lần này Khê Lan Tẫn để ý hơn, khống chế được thói quen ngứa tay vớ vẩn này, tập trung bổ sung hoàn tất kế hoạch.

Đến khi hắn đã làm xong xuôi đã là tối khuya tối mù.

Lúc bụng kêu lên hai cái, Khê Lan Tẫn mới chợt nhớ ra rằng hình như lâu rồi hắn chưa ăn gì cả.

Kỳ Trúc Cơ mới có thể Tích Cốc, tu vi hiện giờ của hắn vẫn chưa đạt điều kiện.

Khê Lan Tẫn nghiêng đầu sang nơi khác, nhìn về phía Tạ Thập Đàn lạnh lùng như sương tuyết trông có vẻ như đã nhập định kia, chờ mong nói: "Tiểu Tạ, ngươi có đói bụng không?"

Tiểu Tạ không quan tâm tới hắn.

Khê Lan Tẫn đứng lên, áng chừng chiều dài của sợi dây thừng giữa cả hai, có vẻ như dài cỡ bốn thước, ngắn thì không ngắn mà dài cũng không dài.

Hắn sờ cái bụng xẹp lép, quay đầu nhìn tiểu Tạ đang nhập định không nhúc nhích, im lặng cuộn bản thân thành cái nem rán, tự thì thầm thôi miên mình: "Ta không đói bụng, ta tuyệt đối không đói bụng, một đêm mà thôi, ta có thể sống sót được, đợi ngày mai đến thành Vọng Tinh rồi sẽ mua một bàn thịt dê hấp, chân gấu hấp, đuôi hưu hấp, vịt quay, gà quay, ngỗng quay..."

Vốn dĩ cũng không thèm thuồng gì, nhưng sau khi đọc tên đồ ăn thì thèm rớt cả nước dãi.

Hít hà.

Tạ Thập Đàn: "..."

Ổn thật.

Khê Lan Tẫn thì thầm cả buổi, quyết định đi ngủ sớm một chút, ngủ rồi sẽ không đói nữa.

Đang lúc nghĩ nên nằm tư thế ngủ nào ít quấy nhiễu tới Tạ Thập Đàn nhất thì bên bụi cây rừng phát ra tiếng sột soạt, giống như đang có thứ gì đang chạy tới, sắp bổ nhào ra.

Khê Lan Tẫn nhíu hai mắt lại, cảnh giác nghiêng đầu sang chỗ khác, âm thầm bấm tay niệm pháp quyết.

Trong nháy mắt tiếp theo, chỉ thấy một con thỏ mập ù bỗng nhiên phi ra khỏi bụi cây, rầm một tiếng, khí thế thấy chết không sờn, đột nhiên đâm sầm vào cái cây bên cạnh hắn, mạnh đến nỗi lá cây vang tiếng xào xạc, thi nhau mà rụng.

Con thỏ tự sát dưới gốc cây đạp hai chân một cái, mỉm cười dưới cửu tuyền.

Cái này nên gọi là gì, ôm cây đợi thỏ à?

Khê Lan Tẫn sợ run vài giây, từ từ hiểu ra, khóe môi nhếch lên, nhìn về phía Tạ Thập Đàn sắc mặt lạnh lùng: "Cảm ơn tiểu Tạ nhé."

Tạ Thập Đàn nhắm mắt, biểu cảm không quan tâm, không trả lời.

Chỉ là tiếng lải nhải của Khê Lan Tẫn khiến y mất hết cả kiên nhẫn.

Cứ ồn ào như vậy thì thứ đụng vào thân cây chính là cái đầu của y.

Khê Lan Tẫn ngoắc ngón tay về phía con thỏ, con thỏ lập tức bay qua, hắn xách tai của nó, nhìn trái nhìn phải, hai mắt sáng lên, giọng nói khàn khàn vui vẻ: "Con thỏ đáng yêu thật."

Là một lời khen thật lòng.

Tạ Thập Đàn còn tưởng hắn bỗng dưng nổi lòng tốt, không ngờ lại nghe Khê Lan Tẫn tiếp tục lầu bầu: "Đáng yêu như vậy, nấu không ngon thì có lỗi với nó quá."

Tạ Thập Đàn: "..."

Gần đó có một dòng suối đang chảy, dùng thuật khống chế đồ vật đi lấy được.

Gia vị trong ngọc bội trữ vật đều đầy đủ... Loại ngọc vội trữ vật của Khê Lan Tẫn là loại cơ bản nhất, không gian bên trong cũng gần giống với túi tùy thân, không đựng được quá nhiều đồ mà cũng không có pháp trận thời gian, để đồ ăn trong đó sẽ bị hư, nếu không thì nhất định hắn đã để đồ ăn ngập tràn trong đó.

Cơ thể lạnh buốt khiến Khê Lan Tẫn không muốn tự động tay, hắn ngồi lì ở dưới gốc cây, ngón tay thon dài nhàn nhã đặt lên đầu gối, chốc chốc lại gõ nhẹ vào đầu gối, tay phải cầm một cành cây khô, vờ như một cái đũa phép, dùng thuật khống chế đồ vật với thao tác chính xác, con thỏ được sơ chế trên không trôi chảy lưu loát, bôi gia vị cho ngấm rồi để lên lửa nướng.

Tạ Thập Đàn chú ý đến dao động linh lực bên cạnh.

Đừng nói kỳ Luyện Khí, ngay cả Trúc Cơ hay Kim Đan cũng không hẳn có thể có năng lực điều khiển linh lực chuẩn như vậy.

Qua một lúc, thịt thỏ biến thành màu vàng, bóng nhẵn, mùi hương lan tỏa.

Khê Lan Tẫn chậm rãi lật mặt nướng thịt một hồi rồi mới lấy nó xuống, nhanh chóng dùng thuật pháp hạ nhiệt độ để thịt thỏ có nhiệt độ vừa miệng, sau đó xé đùi thỏ, đưa cho Tạ Thập Đàn, cười mỉm: "Ăn thỏ không quên người cho thỏ, nào tiểu Tạ, mời ngươi ăn phần đùi."

Thiếu niên áo trắng gồi cách hắn bốn thước hờ hững không động đậy, hiển nhiên là không đếm xỉa đến con thỏ thơm lừng.

Khê Lan Tẫn không bỏ cuộc, để cái đùi thỏ dậy mùi hương ngào ngạt đến trước mặt.

Lúc này Tạ Thập Đàn mới mở miệng: "Không cần."

Nếu người ta không muốn ăn mà còn mời mọc thì chúng là đang làm khó người ta rồi.

Khê Lan Tẫn cũng không khách khí, lấy lại rồi cắn một miếng, thịt thỏ bên ngoài giòn bên trong mọng nước, mùi vị không tệ, hắn đang đói lả, ăn rất nhanh nhưng tướng ăn cũng không khó nhìn.

Tạ Thập Đàn rũ hai mắt xuống, mùi hương khiến y nhớ lại những chuyện xa xôi.

Trước đó rất lâu, cũng có một đống lửa như vậy, đối phương nướng hai con cá, cười tủm tỉm đưa đến bên miệng hắn.

Khác với người trước mặt này, người kia ăn không phải vì đói mà là muốn nếm thử.

Những thứ đồ mới mẻ, hắn đều muốn thử.

Một cảm xúc bị đè nén đã lâu, vì chút na ná này mà như nhỏ dầu vào đống lửa, đột nhiên mất khống chế mà cháy phừng lên.

Tạ Thập Đàn khẽ vuốt ve chuỗi hạt châu trong suốt trên cổ tay, nhưng vẫn không thể bình tĩnh lại, y lấy cây tiêu bằng ngọc luôn mang bên người ra, chậm rãi chà lau.

Mỗi khi nhớ tới người kia, y sẽ lau một lần.

Mấy trăm năm trôi qua, y đã lau không biết bao nhiêu lần.

Khê Lan Tẫn buồn bực gặm hết cái đùi thỏ, liếc mắt qua đã thấy Tạ Thập Đàn đang lau ngọc tiêu, tò mò nhìn một cái, cười hỏi: "Tiểu Tạ, ngươi có thể thổi tiêu à?"

Rất lâu sau hắn mới nghe Tạ Thập Đàn trả lời, giọng điệu lãnh đạm the thé, giống như đám mây sắp biến mất khỏi bầu trời: "Ừm."

Khê Lan Tẫn lập tức nuốt câu "có thể thổi cho ta nghe một khúc được không" xuống, hắn thầm đoán, chắc hẳn một người rất quan trọng với tiểu Tạ đã đưa cho y ngọc tiêu này.

Hắn là người biết chừng mực, cũng không phải dốt nát, hắn không hỏi gì thêm, chậm rãi gặm hết thịt thỏ rồi dùng thuật Tịnh Trần làm sạch bản thân, căng da bụng trùng da mắt, lập tức buồn ngủ.

Khê Lan Tẫn lại dưa lên thân cây, cảm thấy thỏa mãn mà nhắm mắt lại: "Vậy ta đi ngủ đây, tiểu Tạ, ngươi cũng mau ngủ đi, nếu không sẽ không cao lên được đâu, ngủ ngon."

Dứt lời hắn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Hôm sau, mặt trời vừa nhú lên từ phía Đông, ánh nắng xuyên thấu qua tán cây, giống như vàng vụn rơi xuống mặt đất. Ngôn Tình Sủng

Lúc Khê Lan Tẫn tỉnh dậy mở mắt ra, hắn dụi mắt, cơn gió buổi sáng ướt át thổi qua khiến hắn giật mình tỉnh táo lại, quay đầu nhìn đã thấy thiếu niên ngồi một bên vẫn giữ tư thế tối qua, ngồi yên một chỗ, giống như cả đêm chưa từng động đậy.

Tuy không thể nhìn thấy gì khác thường từ khuôn mặt y nhưng không hiểu Khê Lan Tẫn lại cảm thấy trên mặt y toát lên vẻ mỏi mệt.

Khê Lan Tẫn hơi sửng sốt: "Tiểu Tạ? Có phải cả đêm qua ngươi không hề chợp mắt không?"

Tạ Thập Đàn không đáp: "Đi thôi."

Khê Lan Tẫn không yên lòng, sáp đến thò tay ra: "Có phải vẫn còn sốt không? Có phải đau ở đâu không?"

Tạ Thập Đàn tránh tay của hắn: "Không có gì."

Lông mày của Khê Lan Tẫn nhíu chặt hơn: "Thật sao?"

Hắn có cảm giác tiểu Tạ là kiểu người dù có đau cũng sẽ không nói, nhìn trái nhìn phải, chần chừ hỏi: "Tiểu Tạ, có phải mắt của ngươi đau không?"

Tạ Thập Đàn búng tay dập lửa, thản nhiên nói: "Không có."

Khê Lan Tẫn vẫn nghi ngờ.

Lúc ở thành Nhân Tiên, hắn có nghe đại phu nói, khí lạnh ở Chiếu Dạ Hàn Sơn là thứ mà ngay cả tu sĩ cũng khó lòng chống cứ, cổ họng hắn cũng như đóng băng, vì không muốn uống thuốc nên hiện giờ giọng vẫn còn khàn, vẫn hơi đau,

Không biết chừng đôi mắt của tiểu Tạ cũng vì quá lạnh nên mới như vậy, chắc là đau lắm.

Cho dù không đau nhưng sau này mắt bị mù, không thể thấy ánh sáng cũng rất khó để chấp nhận.

Khê Lan Tẫn thầm tính toán, phủi lá khô trên người, đi ra ngoài bìa rừng cùng Tạ Thập Đàn.

Thành Vọng Tinh là một nơi khổng lồ.

Vừa ra khỏi rừng, Khê Lan Tẫn đã nhìn thấy dáng vẻ của nó rồi.

Tường thành màu đen sừng sững cao lớn, trên mười sáu cổng thành có tạo hình khác nhau, nghe nói là điêu khắc mười sáu hung thú, bên trong có phong ấn tinh phách của hung thú, uy áp rất mạnh, thi thoảng lúc đi ngang qua còn nghe được tiếng gầm gừ mơ hồ.

Mỗi cổng thành đều có hàng người chờ được vào bên trong, cho dù là tu sĩ cũng không được ngự kiếm, ai cũng thành thật xếp hàng đi vào... nghe nói sau lưng thành Vọng Tinh có ba lão quái vật kỳ Luyện Hư trông giữ, một người trong đó đã sắp vào kỳ Hợp Thể.

Đại năng kỳ Hợp Thể đương thời có thể đếm được trên đầu ngón tay, kỳ Đại Thừa chỉ có Vọng Sinh Tiên tôn ở trên Chiếu Dạ Hàn Sơn, Tiên tôn không xuống núi, kỳ Hợp Thể chính là người mạnh nhất đương thời.

Không có tu sĩ nào muốn chọc vào mấy đại năng này.

Nếu làm trái với quy tắc của thành Vọng Tinh, nhẹ thì bị nhốt mấy ngày, nặng thì sẽ bị treo trên tường thành trị tội trước công chúng.

Khê Lan Tẫn rất hài lòng với quy định này.

Trong thành cấm đánh nhau, cho dù là gặp được kẻ địch đặc biệt cũng không sợ bị đuổi giết.

Nhưng hắn cũng thấy hơi lạ: "Nếu đã như vậy thì cũng người có nhiều kẻ thù hoặc là tội ác chồng chất, chẳng phải khi vào ở trong thành Vọng Tinh là có thể được tự do tự tại rồi sao?"

Vốn dĩ hắn chỉ muốn nhỏ giọng nói thầm, cũng không mong rằng Tạ Thập Đàn sẽ trả lời mình, ai ngờ người bên cạnh lại đáp lại: "Nếu không phải là người của thành Vọng Tinh, muốn định cư trong thành cần có lệnh cư trú."

Lệnh cư trú của thành Vọng Tinh là thứ có tiền cũng không thể mua được, chỉ có ba vị thành chủ mới có thể cấp cho, vậy thì thứ này nhất định hiếm có khó được, người ngoại lai có muốn ở bên trong cũng không được.

Khê Lan Tẫn bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Ba vị thành chủ này giỏi quản lý nhân khẩu trong thành nhỉ."

Sau khi nghe chuyện về lệnh cư trú thì Khê Lan Tẫn không còn cảm thấy kỳ quái khi phải xếp hàng ở cổng thành, lấy lệnh tạm trú chỉ có hiệu lực ba ngày của thành Vọng Tinh nữa.

Hai người cùng nhau bước vào thành Vọng Tinh.

Đi qua cửa thành cao lớn, trước mắt bỗng sáng ngời, âm thanh bị tường thành dày nặng ngăn lại đập thẳng vào mặt, âm thanh phồn hoa giống như hữu hình chạy về từ khắp mọi ngóc ngách, đâm vào màn nhĩ.

Kiến trúc của thành Vọng Tinh khí phách hơi thành Nhân Tiên nhiều, cả tòa thành như được tạo nên bằng trục đối xứng, nhà cửa hai bên thẳng tắp ngay ngắn, đường chính đủ để tám cái xe ngựa đi thẳng hàng, ngựa xe như nước. Trên đường có đủ loại người, có phàm nhân đẩy xe, cũng có tu sĩ đeo trường kiếm bên hông, thậm chí có ma tu cả người toàn là khí đen lượn lờ... chỉ cần không gây chuyện thị phi, thành Vọng Tinh đều bao dung.

Tiếng người ào ào vọt tới khiến Tạ Thập Đàn nhíu mày.

Y không thích ồn ào.

Sau khi Khê Lan Tẫn bước vào thế giới này, đây là lần đầu tiên đến một nơi náo nhiệt như vậy, hắn thích ứng khá tốt, vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh.

Bọn họ đi vào bằng cổng thành thứ ba ở phía Tây, đi một hồi đã đến một con đường bày quầy bán hàng vỉa hè, không giống với những sạp hàng rong thông thường, người bán đều là tu sĩ, họ ngồi ngay ngắn không mở miệng.

Con đường này yên tĩnh hơn nhiều, cho dù là mua đồ hay bán đồ, những người này đến dựa vào thân phận của mình, sẽ không nói lớn tiếng.

Lúc đi ngang qua một sạp hàng, Khê Lan Tẫn nhìn thấy đồ trong quán của một tu sĩ trung niên, đôi mắt sáng lên, hắn ngồi chồm hổm xuống, đầu ngón tay duỗi ra, móc lấy một dải vải trắng như tuyết: "Cái này ngươi bán bao nhiêu?"

Tu sĩ trung niên không thèm liếc mắt: "Một ngàn linh thạch trung phẩm."

Khê Lan Tẫn nhíu mày: "Lừa ai vậy, có gom hết đồ trên cái sạp này của ngươi cũng không được một ngàn linh thạch trung phẩm."

Tu sĩ trung niên mất kiên nhẫn mở mắt ra, thấy mặt của Khê Lan Tẫn, hơi sững sờ, giọng điệu dịu đi: "Dải lụa trắng này được chế tạo từ lụa Giao Tiêu, là một bảo vật, cái của ta còn rẻ và có ích hơn pháp bảo Giao Tiêu của thương hội Vạn Bảo kia."

Khê Lan Tẫn vừa liếc mắt đã thấy dải lụa này rất hợp với Tạ Thập Đàn, nhưng hắn cũng không ngốc.

Sờ dải lụa trong tay thấy mát lạnh mềm mại, vô cùng thoải mái lại có linh khí lờ mờ, nhưng Giao Tiêu vô cùng quý giá, dưới ánh mặt trời sẽ có thay đổi không cố định, mà cũng dồi dào linh khí.

Cái này không phải Giao Tiêu thật.

Khê Lan Tẫn vẫn muốn mặc cả: "Lần cuối nhé, hai trăm linh thạch hạ phẩm."

Trên người hắn chỉ còn bấy nhiêu thôi.

Nghe thấy mức giá này, tu sĩ trung niên vốn đã hạ giọng bây giờ lại giở giọng điệu hung ác: "Ngươi muốn chết đúng không..."

Vừa muốn nhảy dựng lên, gã mới chú ý tới Tạ Thập Đàn mặt không biểu cảm sau lưng Khê Lan Tẫn.

Khuôn mặt của Tạ Thập Đàn vẫn không lộ vẻ gì.

Rõ ràng y đang nhắm hai mắt lại nhưng lúc ngẩng đầu liếc mắt, tu sĩ trung niên cảm giác mình đang đối diện với một đôi đồng tử vô cùng lạnh lùng thờ ơ.

Lạnh lùng vô tình như vậy, từ trên cao mà nhìn xuống gã, giống như nhìn một con sâu cái kiến có thể tùy ý nghiền nát.

Sống lưng bỗng ớn lạnh, gã biết trong thành Vọng Tinh cấm đánh nhau nhưng gã vẫn rùng mình một cái, trong lòng sinh ra cảm giác sợ hãi.

Thiếu niên tóc trắng áo trắng này trông còn khủng bố hơn tất cả con yêu thú gã từng gặp.

Dù sao dải lụa trắng này không phải Giao Tiêu thật, chỉ có thể coi là pháp khí có linh khí bình thường, tên tu sĩ trung niên nuốt nước bọt, giả vờ không kiên nhẫn phất tay: "Đi đi, lấy đi lấy đi."

Khê Lan Tẫn hoàn toàn không chú ý đến phản ứng của gã, chỉ vui vẻ rạo rực trả tiền hàng, sau đó xoay người, đưa dải lụa trắng cho Tạ Thập Đàn: "Nè, tiểu Tạ, ngươi đeo lên mắt là có thể thoải mái hơn nhiều.

Tạ Thập Đàn không ngờ Khê Lan Tẫn ngồi xổm cò kè mặc cả với người ta là vì mua đồ cho mình, y hơi ngẩn người, sau đó từ chối: "Không cần."

"Cứ coi như là ta trả ngươi ân cứu mạng hai lần, cầm đi mà, cũng không đắt."

Khê Lan Tẫn nói lời trái lương tâm, thấy y không nói, hắn búng ngón tay, dùng thuật khống chế đồ vật mà bản thân thuần thục nhất, chuẩn xác đeo dải lụa trắng lên mắt của Tạ Thập Đàn.

Còn chu đáo mà thắt một cái nơ bướm thật đẹp phía sau.

Thiếu niên tóc trắng áo trắng lạnh lùng xinh đẹp, cho dù có dùng lụa che mắt cũng không bị hao hụt nhan sắc. Dưới ánh mặt trời ấm áp gió nhẹ hiu hiu, y giống như nắm tuyết đầu mùa sắp tan chảy, xuất chúng lại cao quý.

Tạ Thập Đàn nhíu mày, giơ tay lên định túm dải lụa trắng xuống.

Nhưng chẳng biết vì sao, động tác mới được một nửa lại dừng lại.

Loại cảm giác quen thuộc này lại tăng lên.

Giống như rất nhiều năm trước, rõ ràng là y không nói gì cả nhưng cuối cùng vẫn bị đối phương đoán trúng.

Mắt của y đúng là rất đau.

Wattpad: Chen_0123

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play