Lời Lăng Sấm nghe có vẻ rất hợp lý nhưng Giang Thận không biết anh nghĩ gì mới lạ.

Anh nhìn Lăng Sấm một chút rồi đi đến ngồi xuống ở bàn ăn, hôm nay Lăng Sấm là chủ, khách như bọn họ đương nhiên phải nghe sự sắp xếp của chủ nhà.

Chúc Tinh chuyển hai chiếc ghế cho Lăng Sấm và Điền Miêu Miêu để họ ngồi xiên đồ ăn với nhau.

Trong bếp chỉ còn lại Điền Miêu Miêu và Lăng Sấm, rõ ràng là không gian rộng rãi hơn nhưng Điền Miêu Miêu lại cảm thấy hơi thở của mình không còn nhịp nhàng như trước.

Để làm cho mình trông tự nhiên hơn, Điền Miêu Miêu cố ý nói chuyện với Lăng Sấm: "Vừa rồi chúng ta nói đến đâu rồi?"

Lăng Sấm nói: "Nói đến chuyện đàm phán dự án cũng như yêu đương, phải coi duyên số."

Điền Miêu Miêu: "..."

Lăng Sấm nhìn cô rồi hỏi: "Em đã từng yêu chưa?"

"...Đương nhiên là chưa, trong lòng em chỉ có học tập, nào có thời gian yêu đương?" Điền Miêu Miêu cảm thấy mình không thể bị động như vậy, liền ném chủ đề trở về, "Còn anh thì sao? Chắc là yêu không ít nhỉ?"

Lăng Sấm im lặng một hồi, nhìn cô nói: "Trông anh giống người từng trải không?"

"Khụ, cũng không thể nói như vậy, chủ yếu là do gương mặt này của anh chắc chắn rất được yêu thích."

"Trong lòng anh chỉ có việc học, không có thời gian yêu đương."

"......Ồ."

"Nhưng lúc anh sửa xích đu trong sân thì cha đã từng nghĩ anh có bạn gái." Nói đến đây, Lăng Sấm không nhịn được cười: "Sau khi trang trí nhà cửa xong ổng tới canh chừng rất lâu để xem có cô gái nào vào ở không."

Điền Miêu Miêu: "..."

Cô trầm mặc một lúc mới cười phá lên: "Vậy cuối cùng có phải cha anh rất thất vọng khi không thấy cô gái nào vào ở không?"

Lăng Sấm cũng cười theo: "Cha vốn muốn bắt tại trận nhưng cuối cùng không kìm được mà gọi điện thoại hỏi anh, nói sao cũng không tin tự anh muốn làm xích đu."

Điền Miêu Miêu cười nói: "Anh xem đi, cha anh cũng cảm thấy xích đu là của trái tim thiếu nữ."

"Theo mắt nhìn của cha anh thì chỗ nào trong nhà này cũng trang trí không đẹp."

Nghe Lăng Sấm nói thế, Điền Miêu Miêu lại không nhịn được nhìn quanh nhà anh, mặc dù cô chưa lên lầu nhưng chỉ nhìn vào cách trang trí của phòng khách và nhà bếp cũng thấy rất đẹp: "Em thấy vẫn được mà, rất nhiều kiểu dáng đặc biệt, màu sắc trông cũng khoan khoái nhẹ nhàng."

Lăng Sấm lấy một bộ dao nĩa từ trong tủ ra đưa cho Điền Miêu Miêu: "Cái này là cha anh tặng lúc anh chuyển đến, cha anh thích kiểu này."

Điền Miêu Miêu nhìn hoa hồng đủ màu sắc trên đĩa, gật đầu nói: "Ừm, hoa nở phú quý, có ý nghĩa rất tốt."

Lăng Sấm cười cười, đặt bộ đồ ăn trở lại chỗ cũ: "Buổi chiều anh đưa em lên lầu tham quan một chút."

Điền Miêu Miêu chớp mắt thật nhanh: "Trên lầu hẳn là phòng ngủ của anh nhỉ?"

Lăng Sấm cúi đầu nhìn cô: "Em muốn vào phòng ngủ của anh?"

"...Anh đọc hiểu kiểu gì ấy."

Lăng Sấm bật cười, nói với cô: "Ngoài phòng ngủ thì trên lầu còn có phòng tập thể hình và phòng chơi game."

"Ở nhà anh còn có phòng chơi game à?" Điền Miêu Miêu có chút kinh ngạc, "Không được để Điền Đậu Đậu biết, nó mà biết là ở đó chơi cả buổi mất."

Nói đến Điền Đậu Đậu, Điền Miêu Miêu lại nhíu mày: "Đừng nói cái thằng Điền Đậu Đậu này còn chụp ảnh nữa chứ?"

"Không sao, chúng ta xiên một ít rồi nướng ăn trước, lát nữa Điền Đậu Đậu muốn ăn thì tự xiên."

Điền Miêu Miêu không khỏi giơ ngón tay cái lên: "Em cảm thấy ý tưởng của anh rất hay."

Giang Thận ngồi ở bên ngoài nhưng ánh mắt lại cứ rơi vào hai người trong bếp, Chúc Tinh thấy thế liền gọi anh: "Ông chủ Giang sao vậy?"

"Không sao." Giang Thận thu hồi tầm mắt, tiếp tục xiên đồ trên tay.

Điền Đậu Đậu và Tôn Húc Xuyên ở bên ngoài chụp ảnh đủ rồi mới quay lại làm việc. Lăng Sấm đã đặt lò nướng trong vườn hoa trước, thấy hai người họ tới thì để họ đi đốt than trước.

Lương Tinh Tinh nghe nói được nhóm lửa cũng không muốn xiên đồ ăn nữa, cô bé nhiệt tình chạy ra ngoài nhìn nhóm lửa. Điền Đậu Đậu và Tôn Húc Xuyên không dám để cô bé đứng gần quá nên chỉ cho cô bé đứng từ xa nhìn lại.

Sau khi lửa cháy lên, Điền Miêu Miêu lấy đồ ăn mình và Lăng Sấm đã xiên ra định nướng trước một ít: "Tinh Tinh muốn tự nướng nên chỗ này để chị với Lăng Sấm canh, hai người vào xiên đồ ăn giúp đi."

Điền Đậu Đậu hỏi theo bản năng, "Tại sao?"

Lăng Sấm nói: "Bởi vì không yên tâm để hai người coi chừng Tinh Tinh."

Điền Đậu Đậu: "..."

"Được rồi, Tôn Húc Xuyên, chúng ta đi thôi." Điền Đậu Đậu gọi Tôn Húc Xuyên rồi bước vào nhà, "Để hai người họ trải nghiệm việc nuôi dạy con cái ở đây trước đi, tích lũy kinh nghiệm cho tương lai."

Điền Miêu Miêu & Lăng Sấm: "..."

Lò trong nhà Lăng Sấm không cao, Lương Tinh Tinh có thể với tới nhưng lò nướng vẫn nguy hiểm vì sẽ có tia lửa bắn ra từ đó. Điền Miêu Miêu sợ cô bé bị bỏng nên chỉ để con bé nướng xiên ngô.

Lương Tinh Tinh đặt những xiên ngô mình đã xiên lên đó, còn muốn mặc cả với Lăng Sấm nhưng chưa kịp mở miệng thì Lăng Sấm đã nói: "Chị Miêu Miêu nói đúng, nếu em bị bỏng thì phiền phức lắm, sau này mẹ em không cho em ra ngoài chơi với bọn anh nữa đâu."

Lương Tinh Tinh: "..."

Cô bé mím môi, chuyên tâm trông coi xiên ngô của mình, không nói gì nữa.

Cô cảm thấy nếu anh Lăng Sấm ở bên chị Miêu Miêu thật thì sau này chắc chắn chẳng có địa vị gia đình gì cả.

Sau khi xiên ngô chín, Lương Tinh Tinh cầm xiên ngô ngồi xuống cái bàn bên cạnh, nhường vị trí lò nướng lại. Lăng Sấm đến đĩa đồ ăn và hỏi Điền Miêu Miêu, "Em muốn ăn gì?"

"Hừm... Em toàn nướng thịt thôi, hay là anh lấy ít rau củ đi."

"Được, khoai tây và củ sen lát?"

"Có thể."

Lăng Sấm lấy khoai tây và củ sen rồi đi tới đặt lên lò nướng: "Quả nhiên đồ nướng phải tự nướng mới thú vị."

Điền Miêu Miêu nhìn anh nói: "Vậy nếu muốn nướng thì anh có thể đến quầy em để nướng? Đảm bảo để anh trải nghiệm được niềm vui nướng đồ nướng."

Lăng Sấm hỏi, "Còn đồ nướng xong thì sao?"

"Đương nhiên là cho khách."

"...Biết ngay mà." Lăng Sấm phết dầu lên khoai tây và lát củ sen, "Lừa anh làm việc không công."

Điền Miêu Miêu ngẩng đầu cười: "Đâu thể nói thế được, chẳng phải anh cũng đã được hưởng thụ niềm vui nướng đồ nướng à?"

"Đúng vậy, giám đốc Miêu biết tính toán thật." Lăng Sấm cúi đầu nhìn cô, nhìn thấy chóp mũi của cô dính chút than, khóe môi không khỏi cong lên, "Em còn nói Tinh Tinh, chính em cũng thành mèo hoa rồi."

Điền Miêu Miêu giờ tay lên theo bản năng, hỏi anh: "Ở đâu?"

"Chóp mũi."

Điền Miêu Miêu lau chóp mũi nhưng càng lau lại càng khiến điểm đen đó lớn hơn, làm cho nụ cười trên khuôn mặt của Lăng Sấm càng sâu hơn: "Đừng lau nữa, càng lau càng nhiều."

Anh quay lại nhìn, nói với Lương Tinh Tinh: "Tinh Tinh, trên bàn cà phê trong phòng khách có khăn giấy ướt, em mang đến đây cho anh."

"Dạ." Lương Tinh Tinh đặt que tre trụi lủi lên bàn, chạy vào lấy khăn giấy ướt cho Lăng Sấm. Thấy Điền Miêu Miêu vẫn muốn lau chóp mũi của mình, Lăng Sấm nắm lấy cổ tay cô: "Đã nói đừng lau nữa rồi."

Điền Miêu Miêu ngẩng đầu nhìn anh đầy nghi ngờ: "Đừng nói anh gạt em nhé?"

Lăng Sấm nhìn cô một lúc, không nói gì mà lấy điện thoại di động trong túi ra chụp ảnh cô: "Em xem đi."

Điền Miêu Miêu cúi đầu nhìn, quả nhiên trên chóp mũi của cô có một mảng màu đen đặc biệt nổi bật trên khuôn mặt xinh đẹp sạch sẽ của cô.

"Bây giờ tin chưa?" Lăng Sấm lấy lại điện thoại, không xóa ảnh mà bỏ vào túi luôn.

Lương Tinh Tinh nhanh chóng lấy khăn giấy ướt ra, Lăng Sấm rút một tờ ra, đối mặt với Điền Miêu Miêu: "Ngẩng đầu lên thêm một chút."

Điền Miêu Miêu ngẩng đầu lên theo bản năng, đột nhiên ngại ngùng khi bắt gặp ánh mắt của anh: "...Ừm, hay là để em tự làm đi!"

Vừa nói cô vừa muốn lấy khăn giấy ướt trong tay Lăng Sấm nhưng Lăng Sấm lại né tránh: "Đừng khách sáo, tiện tay thôi."

"..." Không phải cô khách sáo với anh!

Mà đầu ngón tay của Lăng Sấm đã đặt ở chóp mũi của cô, cho dù xuyên qua khăn giấy ướt nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng cảm giác đầu ngón tay của anh đang lau chóp mũi của cô.

Tim Điền Miêu Miêu đập nhanh hơn một chút, cô không dám nhìn Lăng Sấm nhưng lại không thể dời mắt đi.

Động tác của Lăng Sấm rất cẩn thận, lau sạch than trên mũi cô từng chút một.

"Được rồi." Tựa như một thế kỷ đã trôi qua, cuối cùng Lăng Sấm cũng rút tay về, "Sạch sẽ."

Khế edit.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play