Cơn giận dữ của Điền Đậu Đậu biến mất sau khi lên xe của Lăng Sấm.

Dù là lần thứ hai ngồi trên chiếc xe này nhưng Điền Đậu Đậu vẫn rất hào hứng, dẫu sao ngoại trừ ké anh Sấm thì cậu căn bản chẳng có cơ hội ngồi lên chiếc xe như vậy.

"Không phải lúc trước anh Sấm nói còn có siêu xe à?" Điền Đậu Đậu và Chúc Tinh ngồi ở hàng ghế sau, cậu cố hết sức nghiêng người về phía Lăng Sấm. "Hôm nào anh lái nó ra cho em xem một chút?"

Lăng Sấm suy nghĩ một lúc rồi nói: "Hay là lần sau đến nhà anh đi."

Đôi mắt Điền Đậu Đậu sáng lên ngay lập tức: "Được chứ?"

"Ừ." Lăng Sấm nhìn Điền Miêu Miêu đang ngồi ở ghế phụ, "Tôi đã ăn chực nhà cậu hai lần rồi, lần sau đến lượt tôi mời khách."

Điền Miêu Miêu nhìn anh, cười nói: "Vậy cảm ơn ông chủ Lăng."

Khóe miệng Lăng Sấm cong lên một độ cong đẹp mắt, anh nhìn phía trước nói: "Đã ra ngoài chơi rồi thì không cần gọi anh là ông chủ Lăng đâu, gọi Lăng Sấm là được."

Tim Điền Miêu Miêu đập nhanh hơn một cách khó hiểu, khẽ ho rồi gọi, "Lăng Sấm."

"Ừm." Đường cong khóe miệng của Lăng Sấm sâu hơn. Sau khi Điền Miêu Miêu gọi xong lập tức cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, cô nhìn Lăng Sấm và mỉm cười trong vô thức: "Anh cũng có thể gọi em là Điền Miêu Miêu."

"Được."

Chúc Tinh ngồi ở hàng sau đã bị làn sóng ngọt ngào này làm cho chóng mặt, rõ ràng chỉ là một cái tên nhưng sao hai người lại làm ra vẻ như đang trao nhẫn cưới vậy!

Hôm nay cô bé đến đây để ăn cơm chó ở khoảng cách gần, mặc dù trên đường đến vịnh Tam Cầm Lăng Sấm và Điền Miêu Miêu không giao tiếp nhiều, nhưng bất kể hai người họ nói gì cô bé cũng cảm thấy ngọt như mật.

Quả nhiên không có gì thú vị hơn là xem người khác yêu đương.

Con đường đến Vịnh Tam Cầm tương đối thuận lợi nhưng càng gần điểm đến giao thông càng đông, con đường tắc nghẽn. Hôm nay có rất nhiều người đến lễ hội âm nhạc nên chỗ đậu xe gần đó cũng rất đông, Lăng Sấm đã vòng một vòng mới tìm được một chỗ.

Lúc đến địa điểm đã hơn mười một giờ, khu kiểm tra vé thường chưa bắt đầu nhưng đã có khá nhiều người xếp hàng. Vé VIP mà Lăng Sấm và Điền Miêu Miêu lấy có lối đi đặc biệt nên tránh được việc phải xếp hàng.

Điền Đậu Đậu vẫn không kìm được ghen tị khi nhìn bóng lưng hai người rời đi một cách phóng khoáng.

Quả nhiên cậu không thể trải nghiệm hạnh phúc của những người giàu.

Mà đây không phải là cái duy nhất ban nhà tổ chức chuẩn bị cho khách VIP cao quý. Ngoài việc đi đường riêng kiểm tra an ninh để vào địa điểm, nhân viên còn trao cho họ những túi quà trong quá trình kiểm tra vé.

Túi quà có một mũ che nắng, một chiếc áo phông đặt làm riêng cho lễ hội âm nhạc và một quyển tạp chí, trong tạp chí có bản đồ của từng khu vực trong hiện trường, lịch trình của toàn bộ buổi biểu diễn và phần giới thiệu về từng ban nhạc.

"Từ đây đi vào là khu vực nghỉ ngơi dành cho VIP, các bạn có thể nghỉ ngơi ở đó trước, khi buổi biểu diễn bắt đầu sẽ có nhân viên gọi các bạn." Nhân viên phát túi quà kiên nhẫn giới thiệu với họ, "Trong giờ nghỉ giữa buổi biểu diễn, các bạn cũng có thể quay lại khu nghỉ ngơi dành cho VIP, bên trong có trái cây và đồ uống lạnh miễn phí."

"Được rồi, cảm ơn." Lăng Sấm và Điền Miêu Miêu cảm ơn rồi cùng nhau đi về phía khu vực nghỉ ngơi VIP.

"Chiếc mũ này đẹp đấy." Điền Miêu Miêu lấy mũ che nắng từ trong túi quà ra đội lên đầu, "Ban tổ chức thật chu đáo."

Lăng Sấm cười rồi cũng đội mũ lên: "Dù sao thì giá vé cũng đắt hơn rất nhiều nên phải làm sao cho người ta cảm thấy số tiền này bỏ ra là đáng mới được chứ."

"...Cũng đúng." Kỳ thật cái mũ và áo phông này cũng không đáng bao nhiêu, chỉ là mua trải nghiệm VIP mà thôi, "Mà anh có muốn bôi kem chống nắng không? Cả buổi chiều đều xem diễn ở bên ngoài rất dễ bị cháy nắng."

Cô đã thoa hai lớp kem chống nắng trước khi ra ngoài đồng thời cũng đặc biệt mặc quần áo chống nắng, nhưng Lăng Sấm lại chỉ mặc một chiếc áo phông ngắn tay để hai cánh tay phơi nắng.

Khi Lăng Sấm ra ngoài thực sự không nghĩ đến vấn đề chống nắng, bây giờ Điền Miêu Miêu đề cập đến nó anh cũng rất muốn bôi: "Em mang theo à?"

"Mang theo." Điền Miêu Miêu đưa kem chống nắng của cô cho anh, "Anh có thể bôi nhiều hơn, con trai cũng cần kem chống nắng."

"Ừm." Lăng Sấm cầm lấy kem chống nắng, cười với cô, "Sau khi vào trong anh sẽ bôi."

Trong khu nghỉ ngơi VIP có ghế sô pha, Điền Miêu Miêu và Lăng Sấm tìm một chỗ ngồi xuống, chụp một tấm ảnh gửi cho Điền Đậu Đậu: "Bọn chị đã vào địa điểm rồi, trong khu nghỉ ngơi VIP có ghế sô pha và nước trái cây lạnh miễn phí. [đầu chó]"

Điền Đậu Đậu:...lông cừu lấy từ cừu, đều tính trong giá vé cả thôi!

Điền Đậu Đậu: Bọn em ở bên ngoài cũng có khu che nắng, cũng có nước đá miễn phí, thích thì lấy mà dùng

Điền Miêu Miêu:... [mỉm cười]

Chờ cậu có tiền cậu cũng muốn làm VIP cao quý một lần!

Sau khi vào địa điểm, VIP cao quý Điền Miêu Miêu và Lăng Sấm không gặp lại bọn Điền Đậu Đậu, lúc biểu diễn VIP ngồi ở phía trước nhất, lúc nghỉ ngơi có thể đến thẳng khu nghỉ ngơi VIP nên không có cơ hội gặp nhau.

Đây là lần đầu tiên Điền Miêu Miêu đến lễ hội âm nhạc, cô không hay nghe nhạc rock & roll nhiều nhưng ở hiện trường có một ma lực gì đó khiến cô vô thức lắc lư theo những người khác. Cũng may khu VIP ít người nên đứng chung một chỗ cũng chẳng cần chen chúc.

"Em mệt quá." Khi ngồi vào khu nghỉ ngơi lần nữa, giọng Điền Miêu Miêu hơi khàn khàn, "Không ngờ tới lễ hội âm nhạc mà còn vất vả như vậy."

Hôm nay cũng không nhẹ nhõm hơn bán hàng bao nhiêu.

Lăng Sấm mỉm cười đưa cho cô một ly nước, nhìn cô nói: "Anh thấy vừa rồi em hào hứng lắm, rõ ràng lần đầu nghe bài đó nhưng vẫn có thể hát theo người khác vài ba câu."

Điền Miêu Miêu: "..."

Cô đang cố nhớ xem vừa rồi mình có hơi quá phấn khích mà không để ý tới hình tượng hay không.

"Không đâu nhỉ?" Cô ngập ngừng nói, "Không phải anh cũng giao lưu với ban nhạc sao?"

Lăng Sấm hơi nhướng mày: "Không sao, anh quay cho em rồi, lát nữa sẽ gửi cho em."

Điền Miêu Miêu: "..."

Gì vậy hả, người khác đều quay sân khấu, sao anh quay dưới sân khấu làm gì!

Mặt trời bắt đầu lặn, lễ hội âm nhạc cũng đến hồi kết thúc, ban nhạc cuối cùng xuất hiện hôm nay là ban nhạc kỳ cựu Pumpkin. Điền Miêu Miêu nghe rất nhiều bài hát của họ đến thuộc lòng nên cũng mong đợi màn biểu diễn của họ nhất.

Độ nổi tiếng sau khi Pumpkin trở lại rất cao, vừa xuất hiện trên sân khấu là khán giả có mặt tại hiện trường lập tức sục sôi.

"Nhắc đến mùa hè, tất nhiên phải nhắc tới bãi biển, bia, âm nhạc, và cả..." Ca sĩ Ray nói đến đây thì cố ý dừng một chút rồi mới nói tiếp, "Người mình thích."

"Người mình thích" là một trong những bài hát tiêu biểu của họ, khán giả đã reo hò ầm ĩ khi nghe mấy từ này.

"Người cạnh bên các bạn bây giờ là người bạn thích đúng không—!"

"Đúng–!!"

Khúc dạo đầu của ca khúc cũng vang lên giữa sự hưởng ứng nồng nhiệt của khán giả.

Vì là buổi biểu diễn cuối cùng trong ngày nên mọi người có vẻ hào hứng trở lại, nhiệt tình hơn trước nhiều, nhưng Điền Miêu Miêu lại hơi thận trọng, câu hỏi vừa rồi của Ray khiến cô cảm thấy bối rối.

Cô lén nhìn Lăng Sấm đang đứng bên cạnh mình, thấy anh cũng đang nhìn cô.

Tiếng nhạc và tiếng cổ vũ ở hiện trường rất lớn nhưng dường như không thể lấn át được nhịp tim của Điền Miêu Miêu lúc này.

Cô vội quay mặt đi như bị điện giật, sau đó giả vờ không quan tâm và hát theo những người trên sân khấu.

Lăng Sấm hơi mỉm cười rồi cũng nhìn sang chỗ khác.

Lễ hội âm nhạc kết thúc lúc tám giờ tối nhưng số người trên bãi biển không hề giảm bớt mà càng ngày càng nhiều. Cuối cùng Điền Miêu Miêu và Lăng Sấm đã đoàn tụ với Điền Đậu Đậu và Chúc Tinh, mọi người thảo luận về việc tìm một địa điểm để lát nữa xem buổi trình diễn pháo hoa.

"Vừa rồi bọn em mua ít đồ ăn, hai người có ăn không?" Điền Đậu Đậu đưa thanh năng lượng, nhìn mũ trên đầu Điền Miêu Miêu và Lăng Sấm, hỏi: "Mới nửa ngày không gặp mà hai người đã đội mũ đôi rồi?"

* Thanh năng lượng (能量棒) là thanh bổ sung có chứa ngũ cốc, vi chất dinh dưỡng và các thành phần hương vị nhằm cung cấp năng lượng cho thức ăn nhanh chóng

"..." Điền Miêu Miêu mở thanh năng lượng ra, nhìn cậu nói: "Đây là quà cho VIP."

Mặc dù cô nói vậy nhưng trong mắt Chúc Tinh đó chính là đồ đôi.

"Chị Miêu Miêu, anh Sấm, em chụp cho hai người một tấm nha!" Chúc Tinh xung phong đứng dậy, "Hiếm lắm mới đến lễ hội âm nhạc nên nhất định phải chụp nhiều ảnh một chút!"

"Đúng đúng đúng, đứng ở chỗ này đi." Điền Đậu Đậu ở một bên phụ họa, "Hai người chụp xong cũng chụp cho hai bọn em một tấm."

Điền Miêu Miêu: "..."

Chúc Tinh đã lấy điện thoại di động ra ngắm vào họ và vẫn không quên hướng dẫn: "Hai người đứng lại gần một chút."

Điền Miêu Miêu và Lăng Sấm nhìn nhau nhưng vẫn đứng gần hơn theo lời cô bé.

Chúc Tinh chụp cho họ mấy tấm liên tiếp rồi lại hướng dẫn tiếp: "Hai người đổi tư thế đi."

Điền Miêu Miêu trầm mặc một lát: "Đổi tư thế gì?"

Chúc Tinh nói, "Ví dụ như chị có thể tựa đầu vào vai anh Sấm hoặc hai người có thể nắm tay nhau."

Điền Miêu Miêu: "..."

Đúng là rất bạo.

"Nhiêu đó......"

Điền Miêu Miêu chưa nói hết câu đã bị người phía sau đụng phải, Lăng Sấm vội vàng đỡ lấy, Chúc Tinh bấm nút còn nhanh hơn cả anh.

"Tốt lắm tốt lắm, bức ảnh này đẹp quá!" Chúc Tinh rất hài lòng với kiệt tác mà mình chụp, "Quả nhiên tự nhiên mới là đẹp nhất, vừa rồi hai người đứng đó cứ như bị giáo viên phạt vậy."

"..." Lăng Sấm và Điền Miêu Miêu đồng thời im lặng.

"Em gửi hết ảnh cho chị Miêu Miêu rồi, chị và anh Sấm chọn đi."

"Ừm."

Điền Miêu Miêu trả lời lại hơi lúng túng, Điền Đậu Đậu nóng lòng gọi Chúc Tinh đứng đối diện với cô: "Thừa dịp ít người chị chụp cho bọn em một tấm đi."

"..." Điền Miêu Miêu lấy máy ảnh ra chụp vài tấm hình cho họ, mái tóc Điền Đậu Đậu tỉ mỉ làm lúc sáng đã bị rối tung nhưng nụ cười trên khuôn mặt lại rất xán lạn.

"Hai đứa cũng đổi tư thế đi." Điền Miêu Miêu lập tức hướng dẫn theo.

Điền Đậu Đậu đưa cánh tay về phía Chúc Tinh và hỏi cô: "Hay là cậu dựa vào tôi đi?"

Chúc Tinh hơi ngây người không nói gì, Điền Đậu Đậu tự nói lại: "Còn không thì tôi dựa vào cậu cũng được."

Chúc Tinh: "..."

Trong khi họ vẫn đang loay hoay thì một quả pháo hoa nổ tung trên bầu trời mà không báo trước. Mọi người nhìn lên trời trong vô thức, pháo hoa nở rộ rực rỡ như mùa hè năm nay.

"Đã tám giờ rưỡi rồi?" Điền Miêu Miêu hơi ngạc nhiên.

Lăng Sấm xem thời gian, quả nhiên là 8:30: "Pháo hoa chỉ kéo dài 20 phút, chờ chúng ta tìm được chỗ chắc cũng đã bắn xong rồi."

Điền Đậu Đậu nghe vậy lập tức nản lòng. Kế hoạch ban đầu của cậu là ngồi trên bãi biển, tận hưởng gió biển và xem pháo hoa với Chúc Tinh! Bây giờ tất cả đều bị bỏ lỡ rồi!

"Em biết một chỗ không đông người lắm!" Ánh mắt Điền Miêu Miêu nhìn pháo hoa bay lên trời đêm, nắm Lăng Sấm tay chạy về phía trước.

______________________

Tác giả có chuyện muốn nói:

Cập nhật lần thứ hai ~

Chúc Tinh: Nắm tay rồi nắm tay rồi! Còn xem pháo hoa gì nữa, tôi trực tiếp nổ thành pháo hoa mất rồi!

Khế edit.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play