[16]
Sau khi đồng ý cưới gả, cuộc sống của ta trở nên ngày càng bận rộn. Bận thêu áo cưới, bận viết thơ về cho cha mẹ, bận cả việc phải ứng phó với Cố Tư Ngôn luôn chạy tới làm phiền.
Ta bận đến nỗi quên mất một kẻ như Thẩm Yến Sơ, cho nên khi hắn đến trước mặt, trong nháy mắt ta có hơi ngạc nhiên. Ánh mắt hắn chăm chú nhìn ta: "Yểu nương, nàng có khỏe không?"
Ta gật đầu: "Vô cùng khỏe." Tiện đó cũng mở miệng nhắc nhở:
"Thẩm công tử, phòng có người hiểu lầm: ta và ngươi không nên gặp mặt nhau, hơn hết ngươi cũng đừng gọi ta là Yểu nương." Vốn là cách gọi giữa những người thân mật, bất kể là đời trước hay kiếp này, ta và Thẩm Yến Sơ cũng chưa thân đến mức đó.
Thẩm Yến Sơ ngơ ngẩn, khó khăn cất lời: "Ta cho rằng nàng thích ta gọi nàng như vậy."
"Không thích."
Ta nói thẳng thừng: "Đã không thích từ rất lâu rồi." Cảm tình từ đời trước đến muộn, ta chẳng muốn nữa. (Chỉ đăng tại watt thanhtieuquan và FB Thanh Tiếu Quân.)
Thẩm Yến Sơ tự mình hiểu được câu nói phía sau, hắn căng thẳng nắm chặt tay, một lúc lâu mới hèn mọn mở miệng: "Yểu nương... Hạ tiểu thư, ta đã nghĩ kỹ rồi, không phải đời trước ta không thương nàng, chỉ là ta không biết phải đối mặt với nàng thế nào. Mạng của ta là của Hạ Dung, ta đã thề đời này chỉ yêu mình nàng ấy, nhưng ta lại rung động với nàng."
"Một khắc đó ta giống như kẻ thất hứa, ta không biết đối mặt với chính mình thế nào, càng không biết nên đối mặt với nàng ra sao, chỉ có thể tự lừa dối bản thân ta không hề yêu nàng, nhưng lừa đến cuối cùng, người chịu tổn thương lại là nàng."
"Nếu như ban đầu ta đối tốt với nàng, có chăng chúng ta sẽ hạnh phúc mỹ mãn? Và có chăng ta cũng sẽ không nhìn nàng gả cho nam nhân khác?"
Ta ngước mắt nhìn hắn, thở dài: "Thẩm Yến Sơ, chuyện đã qua rồi, ta không muốn nhắc lại nữa."
Kiếp trước ta đau khổ chẳng người hỏi han – những ký ức không đáng để nhớ, và ta cũng không muốn nhớ lại chút nào. Thẩm Yến Sơ đỏ mắt, nhưng ta thấy thì làm sao, nội tâm chẳng có chút gợn sóng.
"Tiểu thư, người cần trở về." Ta gật đầu, đi vòng qua hắn, sải bước về nơi cần đến.
Ta có thể cảm nhận được ánh mắt Thẩm Yến Sơ nhìn chăm chú vào bóng lưng mình, một khắc cũng không rời.
Nha hoàn nhỏ giọng: "Tiểu thư, hắn vẫn nhìn người" làm ta dừng bước chân một chút, lát sau lại thong thả cười:
"Ừ, nhưng ta sẽ không quay đầu lại đâu." Vĩnh viễn sẽ không.
[17]
Trước hôm xuất giá ta phải trở về chốn cũ. Đeo mũ mành rồi đi dạo trên đường, ta cảm thấy thật sự lạ lẫm. Ta đã ở thành Khúc Lương quá lâu rồi, chẳng còn là tiểu thư khuê các luôn giữ đoan trang của kinh thành phồn hoa này nữa, sâu trong xương cốt ta chỉ là một nữ tử hẹp hòi và tự do mà thôi.
Ta không thích tuân theo các quy củ được đặt ra, càng không thích duy trì thứ gọi là khí chất tôn quý. Ta chỉ muốn một cuộc sống thoải mái và sung sướng.
Kiếp trước bị kẹt ở kinh thành cả một đời, chỉ vì một nam nhân không thương mà ta đau khổ đến suốt kiếp. Đời này ta trở về thành Khúc Lương, được sống ung dung tự tại, được gặp lại người thương. Thật là tốt biết bao.
Hôm xuất giá đại tỉ cũng tới, nàng đứng từ xa, đôi mắt ửng đỏ.
“Yểu nương, ta thật sự xin lỗi.”
“Lúc trước là ta sai.”
Đại tỉ hai đời đều mạnh mẽ kiên cường, giờ phút này là lần đầu tiên nàng thừa nhận sai lầm của mình. Lòng ta đau đớn xót xa, nhanh chóng lau đi ánh lệ nơi khóe mắt. (Chỉ đăng tại watt thanhtieuquan và FB Thanh Tiếu Quân.)
Sắp đến bậc cửa, ta đi ngang qua nàng, chẳng biết sao lại lắc lư một chút, nàng theo bản năng định đỡ lấy ta, nhưng bị ta đè tay lại.
Ta nhẹ nhàng cất lời: “Đại tỉ, ta đi đây.”
Thời khắc đó hai má nàng đẫm lệ, còn ta chỉ cười nhạt rồi từng bước tiến về phía kiệu hoa, về đích đến của hạnh phúc mà ta đã chờ mong suốt kiếp.
Cố gắng đi đến cuối cùng, thanh âm vang lên.
“Hạ kiệu.”
“Đón tân nương.”
Một bàn tay vén lên rèm che, từng ngón thon dài trắng nõn tựa ngọc thạch. Ta nghe được giọng nói trầm thấp dịu dàng của Cố Tư Ngôn.
“Nương tử.”
Hai từ, nhưng thanh âm chàng lại chất chứa đầy những triền miên lưu luyến, nháy mắt đã khiến ta đỏ mặt, đặt tay lên lòng bàn tay chàng.
“Tướng công, hãy nắm chặt tay thiếp.” Nắm chặt tay ta, đời này xin đừng tách ra.
Giây tiếp theo chàng siết tay ta thật chặt, thật dùng sức, khi mở miệng chất giọng đã mang theo chút nghẹn ngào:
“Được.”
“Mãi chẳng rời.”
(CHÍNH VĂN XONG)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT