Liễu Vũ lao vào nhân lúc Trịnh thị thiếu vốn đầu tư khẩn cấp, cô ép giá rất ác, cô nghĩ đến lợi nhuận mà lòng hừng hực.

Về hạng mục này, quản lý cấp cao trong công ty có ý kiến khác -- mạo hiểm lớn.

Tòa nhà xảy ra chuyện, bán không được, một khi bọn họ bỏ tiền vào tiếp nhận bất động sản của Trịnh thị, rất có khả năng tiền sẽ bị nhốt trong đó.

Liễu Vũ tràn đầy tự tin nói có thể bán, bán thế nào? Nếu có thể dựa vào quan hệ xã hội và tuyên truyền để xoay chuyển cục diện này, Trịnh thị đã làm từ lâu rồi. Trên thực tế Trịnh thị đã từng làm, nhưng không có ai bằng lòng tin tưởng, vậy có biện pháp gì!

Liễu Vũ giải thích phong thủy không có vấn đề, cứ bảo quản và sắp xếp tòa nhà đến nơi đến chốn, diệt trừ tai họa ngầm của tòa nhà, ngăn chặn toàn bộ phát sinh ngoài ý muốn, tập trung vào thi công khu vực xanh hóa mang ý nghĩa tượng trưng của tòa nhà, chuẩn bị trưng bày mấy đồ trang trí phong thủy lớn nổi bật, trước hết tạo dựng khí thế, tiếp đến tìm vài thầy phong thủy có danh tiếng ngầm tuyên truyền xuống, truyền tin tức ra ngoài thông qua phạm vi nội bộ, thổi cơn gió phong thủy của tòa nhà tốt đi lên, như vậy sẽ hết.

Trịnh thị cũng từng làm việc này rồi, vô dụng.

Liễu Vũ nói, đó là do bọn họ mời đạo sĩ không đủ danh tiếng, tạo thế không đúng chỗ. Cô nói rằng:

- Tôi là người phụ trách hạng mục, tôi tìm mấy người đến làm việc, chứ không phải cho mấy người đến oán giận kéo chân sau của tôi.

Cô nói xong, quay đầu nhìn về phía Trương Tịch Nhan, thấy Trương Tịch Nhan suy tư nhìn cô.

Cô nói:

- Cô yên tâm, sẽ không mời cô làm quảng cáo.

Cứ làm tốt công việc trợ lý và phụ tá là được.

Về phần Trịnh thị mà nói, bọn họ có thể cầm đủ vốn đầu tư vượt qua cửa ải trước mắt này, giữ lại vài tòa bất động sản, nếu Liễu Vũ thật sự có thể bán ra thì bọn họ cũng có thể bán cao ốc mà họ giữ lại dựa theo giá thị trường hoặc bán ra với giá thấp hơn thị trường một chút, hạng mục này sẽ không lỗ.

Liễu Vũ có Chủ tịch và Tổng giám đốc hỗ trợ, chốt hạng mục này với Trịnh thị rất thuận lợi, kế tiếp chính là tuyên truyền tạo thế bán toà nhà bằng cách nào.

Trong lòng Liễu Vũ đã có tính toán từ sớm. Lúc cô và Trịnh thị đang chính thức ký hợp đồng tiếp nhận bất động sản, đã làm một buổi lễ long trọng tưng bừng, còn mời truyền thông tuyên truyền, đầu tiên kéo lên chiều gió "Bất động sản đen đủi đã đổi chủ nhá, phong thủy phải thay đổi", sau đó dẫn theo Trương Tịch Nhan đi chọn vật liệu đá, phải là loại lớn, có thể dùng làm đá phong thủy, càng lớn càng nổi bật càng tốt.

Lúc cô đi mua vật liệu đá, kéo theo Trương Tịch Nhan đứng trước một vật liệu đá nặng mấy chục tấn mà cô ưng ý, chụp hình sau đó đăng bài: "Đi mua vật liệu đá cùng với bảo bối Tịch Nhan nhà tôi *bắn tim*."

Trương Tịch Nhan thấy bài đăng của Liễu Vũ, lập tức sởn gai óc nổi da gà.

Liễu Vũ giải thích với Trương Tịch Nhan:

- Tôi kích thích Uông Dương. - Cô phát hiện dùng tên đó làm lá chắn, thật sự quá hữu dụng.

Trương Tịch Nhan:

- .... - Nàng không muốn nói chuyện.

Hai nàng mua xong vật liệu đá, đợi xe tải hạng nặng chở vật liệu đá về tòa nhà, sau đó lại một đợt thi công rầm rộ, tóm lại chính là để người ta nhìn thấy đá phong thủy của cổng chính và cho rằng đây là nhà đầu tư có tiền, chịu chi để bán bất động sản, sau đó sẽ nghĩ rằng tòa bất động sản này thoạt nhìn không giống cái trước đó, hẳn là đã giải quyết vấn đề phong thủy rồi.

Dưới sự gióng trống khua chiêng làm bộ đổi phong thủy cục ở cổng chính, tất nhiên vòng bạn bè của Liễu Vũ đã bị bài đăng kia thu hút sự chú ý. Danh sách bạn bè của Liễu Vũ, ngoại trừ một vài đồng nghiệp công ty, còn lại đều là vài phú nhị đại và một số người nhà của mấy ông chủ làm ăn mua bán. Bản tin vừa công khai ra ngoài, trong lòng của những người nhìn thấy ít nhiều đều sẽ nghi hoặc, suy xét. Nếu là ngày thường, một bài đăng như vậy cũng không quá gây chú ý, thế nhưng Liễu Vũ vừa đến công ty nhà mình không bao lâu mà đã mạnh tay xử lý một hạng mục như vậy, người làm ăn sẽ quan tâm và đánh giá hoặc ít hoặc nhiều.

Trịnh Tinh còn hỏi riêng Liễu Vũ mời đại sư phong thủy nào, muốn xem thử hành động kế tiếp của Liễu Vũ là gì.

Trịnh Tinh gọi Liễu Vũ, Liễu Vũ trả lời thẳng một câu: "Người nhà, không dùng tiền."

Trịnh Tinh: "....."

Đến cuối tuần, cô ta lại thấy Liễu Vũ đăng một bài đăng mới: "Đến nhà bảo bối Tịch Nhan ăn chực cơm do anh trai của tôi nấu. Thật ngon miệng.", kèm theo một tấm ảnh, tấm ảnh là hình chụp bàn ăn tầm thường không hề đặc sắc, vẫn là kiểu chụp hình cầm máy lên tùy tiện nhấn "tách" một cái. Trong bức ảnh, có Trương Tịch Nhan, có Liễu Lôi, còn có Liễu Vũ với một tay giơ cao điện thoại chụp hình, cùng với một đôi vợ chồng ngồi đối diện nhau sau lưng Liễu Vũ. Thức ăn đầy bàn cũng không nổi bật bằng đôi vợ chồng phía sau, đôi vợ chồng đó, nữ thoạt nhìn 40, 50 tuổi, được chăm sóc vô cùng tốt, vừa thấy chính là gia cảnh cực kỳ khá, dường như thấy Liễu Vũ chụp hình mà ngẩng đầu tươi cười nhìn màn hình vô cùng phối hợp, còn người nam thì như một ông chú mang bộ dạng du côn, đang mặt mày xum xoe gắp thức ăn cho "bảo bối Tịch Nhan".

Trịnh Tinh cảm thấy Liễu Vũ làm như vậy là có ý đồ, nhưng không biết ý đồ gì, cô ta chăm chú nhìn bức ảnh một lúc, tìm người đi hỏi thăm địa chỉ nhà Trương Tịch Nhan và ba mẹ nàng làm nghề gì.

Cô ta gửi bức ảnh đi, lập tức có hồi âm: "Người đàn ông trung niên trong hình là đại sư Trương Trường Thọ.", lại gửi mấy nơi vốn vô cùng nổi tiếng cho Trịnh Tinh, nói cô nàng biết, đây đều do đại sư Trương Trường Thọ bố trí phong thủy cục, lại bổ sung câu: "Người thường không mời nổi ông ấy, có tiền cũng không mời được."

Trịnh Tinh đoán Liễu Vũ không mời được đại sư Trương Trường Thọ, vì vậy tìm mời đến Trương Tịch Nhan, nhìn bộ dạng lúc Trương đại sư gắp đồ ăn cho Trương Tịch Nhan giống như đang dỗ tiểu tổ tông là biết Liễu Vũ mời được Trương Tịch Nhan, chí ít tòa bất động sản này ổn định về mặt phong thủy. Chớ nói tới phong thủy không có vấn đề, cho dù phong thủy có chuyện, Trương Trường Thọ cũng sẽ xuất hiện xử lý bình ổn cho nàng.

Liễu Lôi rửa chén xong lau tay xong, ngồi xuống tùy tiện mở điện thoại di động lên, trượt thấy bài đăng của Liễu Vũ, sửng sốt giây lát, nhìn về phía Liễu Vũ cạnh bàn trà, hỏi:

- Em đăng bài gửi bạn bè?

Liễu Vũ vô tội:

- Ăn cơm đăng bài rất bình thường nha. - Cô thấy mặt anh trai nhà mình đen lại, nói:

- Suốt ngày anh không ở công ty, không biết Uông Dương đã nói những gì đâu. Em đây là cho Trương Tịch Nhan chính danh, để tránh Uông Dương suốt ngày bôi đen lung tung.

Trương Tịch Nhan cảm nhận được tầm mắt của ba mình hướng tới, bền lòng vững dạ, rất bình tĩnh nói:

- Có chút không hợp với đồng nghiệp, anh ta nhìn ra ba không phải người giao đồ ăn, sau khi suy diễn thì tung một vài lờn đồn.

Trương Trường Thọ hỏi:

- Không ăn hiếp con chứ?

Trương Tịch Nhan không phải người bép xép, không tiện nói về chuyện của Uông Dương và Liễu Vũ, chỉ nói qua loa:

- Không có, anh ta làm một vài chuyện không hay lắm, bị mọi người tẩy chay, công ty đang chờ anh ta tự từ chức.

Trương Trường Thọ nghe ra đối phương là tên tép riu không chịu nổi sóng lớn và sắp nguội lạnh, không hỏi nhiều nữa, tiếp tục uống trà.

Trương Tịch Nhan nhớ ra sách vẫn nằm trong túi của mình, đứng dậy đi lấy quyển "Thiên sư đạo cương thi bảo lục" đã đọc xong trả lại cho Trương Trường Thọ, nói:

- Đọc xong rồi.

Trương Trường Thọ tùy ý lật ra một trang, chỉ chỉ lá bùa trên đó.

Trương Tịch Nhan bất đắc dĩ, đứng dậy, lấy chu sa và mực nước tới, nhanh chóng phối thành bùa đen, ngón trỏ tay phải mài mực, trong lòng đọc nhẩm lời chú thỉnh Thần, ngưng thần tụ khí*, dùng ngón tay thay bút, bút di chuyển, nhanh chóng vẽ ra một lá bùa trấn thi trong lòng bàn tay, sau đó mở lòng bàn tay ra cho Trương Trường Thọ kiểm tra.

(*) ngưng thần tụ khí: tập trung tinh thần tập hợp khí lực

Trương Trường Thọ lướt nhìn lá bùa, hỏi:

- Có thể đánh ra không? - Bộ dáng rất nghi ngờ.

Trương Tịch Nhan thầm thở dài, quay hướng bức tường sau lưng, kích phát lá bùa trong lòng bàn tay bay ra ngoài. Bùa trong lòng bàn tay nàng bay ra ngoài tựa như vật sống, vẫn giữ nguyên hình dạng lá bùa, không hề biến dạng móp méo, bay thẳng đến in rõ trên mặt tường.

Liễu Lôi trợn tròn mắt!

Liễu Vũ trợn mắt há mồm: Lợi hại, Trương đại sư!

Trương Trường Thọ lại kiểm tra thí điểm thêm vài đoạn, xác định Trương Tịch Nhan đều thuộc lòng, lúc này mới cất sách đi, lên lầu đổi quyển sách nhét cho Trương Tịch Nhan.

Trương Tịch Nhan cầm lấy quyển sách bị nhét mạnh vào lòng, lòng tràn đầy "cuộc sống này thật vô nghĩa". Nàng đổi nghề rồi, vẫn không trốn thoát một phòng sách của ba nàng.

Cuối tuần Liễu Vũ ăn cơm nhà Trương Tịch Nhan. Thứ hai trở lại công ty, cô tăng giá từng chút dự án bất động sản mà cô tiếp nhận, đồng thời sắp xếp bộ phận bán cao ốc giữ lại một số tầng tốt.

Không chỉ quản lí cấp cao của công ty, mà cả tổ dự án đều cảm thấy Liễu Vũ điên rồi, bất động sản này ầm ĩ như vậy, cô tùy tiện bố trí tảng đá lớn nói là đã sửa phong thủy cục, tiếp đến muốn tăng giá, nghĩ gì thế, cho rằng mọi người ngu à.

Thế nhưng, hội nghị vẫn chưa kết thúc, bên bộ phận bán cao ốc truyền đến tin tức, có người mua trọn gói biệt thự, đã ký hợp đồng mua bán, cũng đã ứng tiền trước.

Liễu Vũ thong thả nói câu:

- Nhà mà, tăng mới mua giảm không mua, muốn bán nhà, dĩ nhiên phải tăng giá.

Cô còn cười híp mắt nhìn Trương Tịch Nhan, nói:

- Bảo bối, chị nói xem đúng không?

Trương Tịch Nhan không biểu lộ gì, không hề phản ứng Liễu Vũ.

Trương Tịch Nhan biết vốn đầu tư hạng mục này lớn, mọi người lo ngại tiền vốn sẽ bị chôn ở đây cũng không phải lo vô cớ. Đối với người lần đầu tham gia đại hạng mục như nàng, tất nhiên rất để tâm, họp hội nghị xong liền đi Phòng bán cao ốc, sau đó phát hiện vài người không phú cũng quý mở cửa chiếc xe sang trọng đến muốn mua nhà. Nàng thấy tầm mắt của họ rơi trên người mình, giữ vững nguyên tắc "Khách hàng là thượng đế", tiến lên tiếp đãi, họ hỏi vấn đề phong thủy của căn nhà, đương nhiên Trương Tịch Nhan nói phong thủy tòa nhà không có vấn đề. Nàng không bán bất động sản, trước giờ cũng chưa từng mua nhà, càng không biết người có tiền sẽ mua nhà như thế nào, nhưng hôm nay được mở mang kiến thức. Bọn họ hỏi vài lời, tiếp đến do nhân viên bán cao ốc dẫn đi xem nhà, trả tiền mua nhà ngay tại chỗ, không hề do dự mảy may, còn mua một lần hai, ba căn biệt thự.

Mô hình biệt thự và căn hộ lớn là bán chạy nhất.

Vị kia mua hai căn biệt thự một mạch, lúc gần đi, mang theo thái độ vô cùng kính cẩn đi tới trước mặt Trương Tịch Nhan nói lời tạm biệt, còn nói:

- Làm phiền gửi lời hỏi thăm của tôi đến Trương đại sư.

Đầu óc Trương Tịch Nhan "đùng" một tiếng, sững người. Lúc nàng tỉnh lại, người đã đi rồi.

Bấy giờ Trương Tịch Nhan mới phản ứng được đây là dùng danh tiếng của ba nàng đi bán bất động sản, nàng đứng ở đây chính là bảng hiệu sống.

Nàng mở điện thoại lên, kiểm tra bài đăng gần đây của Liễu Vũ, phát hiện không phải về nàng thì là về tòa nhà, lúc nhắc tới nàng đều là một miệng một câu "bảo bối Tịch Nhan" hoặc là "bảo bối nhà tôi", nàng lướt lên trên một lúc là có thể lướt thấy ba nàng. Không phải Liễu Vũ kích thích Uông Dương, rõ ràng là đang kích thích khách hàng đến mua nhà.

Nàng để cho Liễu Vũ bán nàng và ba nàng, mà nàng còn ở đây giúp Liễu Vũ kiếm tiền!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play