Vân Sanh từng nghe đám thợ săn trong thôn nói Bích Phong Xà không độc nhưng nó lè lưỡi ra sắc như dao.
Đây là lần đầu tiên Vân Sanh đối đầu với yêu quái. Tuy kiếp trước và kiếp này nàng đều có tuổi rồi nhưng dù sao kiếp trước cũng không có ma thú.
Cũng may Vân Sanh đã quen nhìn cảnh sinh tử, tâm lý vô cùng vững vàng, chỉ hoảng sợ một lát rồi lập tức bình tĩnh lại ngay.
Người chữa bệnh dù trong hoàn cảnh nào cũng phải giữ bình tĩnh tuyệt đối. Giữa các ngón tay của nàng đột nhiên xuất hiện mấy cây cốt châm, cốt châm này khác với cốt châm trước, chúng đều dùng nước Mạn Đà Liên và gân cốt của động vật tôi luyện.
Đôi mắt nheo lại, Vân Sanh nhìn thấy phong đao bay tới, nhẹ nhàng nhảy múa giữa bụi cỏ thì tránh phong đao đi.
Liễu Diệp Thanh Xà cấp một, sau khi phun ra một phong đao (đao gió), muốn phun ra phong đao thứ hai thì phải tích được nguyên tố Phong.
Trong lúc mắt Liễu Diệp Thanh Xà xanh mét tích tụ nguyên tố Phong, cốt châm trong tay Vân Sanh bắn thẳng vào bảy tấc rắn nghe phịch một tiếng, gân cốt con rắn cứng như thép, cốt châm sáng lạnh.
Liễu Diệp Thanh Xà ngẩng cao đầu bị mấy cây cốt châm găm thẳng xuống đất, mũi châm đâm vào trong cơ thể thuốc tê lập tức phát huy tác dụng, giáy giụa vài lần, thuốc tê trên kim tiêm đã có hiệu lực Thanh Xà lâm vào hôn mê.
Vân Sanh vung cổ tay một cái tóm lấy con rắn nhỏ bất tỉnh, rút cốt châm cất đi. Nàng phát hiện ra mật rắn liền búng tay con dao mổ một cái, lưỡi dao sắc bén rạch ra, móc mật rắn ra.
Vân Sanh dùng nước trong túi mang theo bên người rửa sạch mật rắn rồi nuốt thẳng vào bụng.
Mật rắn vào trong cơ thể có cảm giác nóng ran và mát lạnh từ dưới dụng bốc lên.
Mật rắn nuôi âm cường khí là liều thuốc bổ cho cơ thể gầy yếu thiếu dinh dưỡng của Vân Sanh. Sau khi moi mật rắn ra, Vân Sanh lột da thấy bụng rắn trống không.
“Xem ra đây chỉ là con Liễu Diệp Thanh một năm tuổi thôi, tiếc là không có hồn thạch như các bác thợ vẫn thường bảo” Sắc mặt Vân Sanh sa sầm lại.
Trong thôn Tiêu Diệp nhóm thợ săn còn đông hơn số người giàu rất nhiều, phần lớn họ sống trong những ngôi nhà lợp ngói và đá đã được sửa lại.
Nguyên do là nhóm thợ săn có thể vào núi để săn dã thú hoặc thậm chí một số quái vật cấp thấp.
Toàn thân ma thú đều rất quý, ngoài da ma thú có thể chế tác thành các loại áo giáp ra thì thịt ma thú có thể bán, giá trị nhất trên người ma thú phải kể đến xương thú và Hồn Thạch thú.
Xương Ma thú là nguyên liệu tốt nhất dùng để chế tác ma trượng và vũ khí, còn Hồn Thạch ma thú thì càng có nhiều công dụng hơn.
Nó có thể được khảm lên ma pháp trượng để tăng nồng độ và công dụng của nguyên tố ma pháp, đồng thời cũng có thể dùng để bổ sung nguyên tố ma pháp đã mất đi cho Ma Pháp Sư, thậm chí nghe đồn nếu mà may mắn Hồn thạch của một số quái vật cũng có kèm theo kỹ năng ma thuật và võ thuật.
Vì thế giá trị của Hồn Thạch này rất cao.
Tiếc là xương ma thú và Hồn Thạch đều là những vật hiếm, chỉ có những quái vật trên mười năm tuổi mới có xương thú trưởng thành để chế tạo ma trượng, vũ khí, xương thú mười năm mới có thể chế tạo ra một cây ma trượng, vũ khí cấp một.
Còn phần Hồn Thạch yêu thú thì phải cần hơn mười năm mới có thể lấy được.
Hầu hết các ma thú cấp một đều khoảng chừng năm tuổi, còn các ma thú cấp hai hoặc thậm chí cấp ba thì có thể đạt tới mười năm hoặc thậm chí hàng thập kỷ.
Với thực lực hôm nay của Vân Sanh, giết một con ma thú cấp một không vấn đề gì, nhưng nếu gặp phải một đám ma thú cấp một hoặc cấp hai thì nàng chắc sẽ bị ăn quả đắng.
Vân Sanh cũng làm vậy tìm kiếm chung quanh mộ Thiên Thú, giết chết mấy con Liễu Diệp Thanh Xà, cũng tìm được một ít thảo được để bồi bổ cơ thể.
Chỉ tiếc là nàng cũng chưa tìm ra được Nguyệt Quang Thảo – loại có thể thay đổi thể chất thần kỳ của con người như đã đồn.
“Sắp trưa rồi, chúng ta về nhà trước vậy, nếu cha không tìm thấy mình ở nhà trưởng thôn thì toi rồi” Vân Sanh đi xuống núi, lúc này trời cũng sắp tối.
Vân Sanh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, phát hiện ra một đám mây đỏ đang bay tới.
Đám mây đỏ đó có màu đỏ rực, cứ ở mãi trong khu vực của nghĩa địa dã thú một lúc lâu mà không tan.
Bầu trời như sụp xuống, những đám mây cứ cuồn cuộn trên bầu trời. Tựa như mặt biển bị cơn bão quét qua vậy, không khí bỗng trở nên khô khốc, một cản giác ngột ngạt khó thở trước một cơn mưa rào sắp ào tới.
Không phải là thời tiết thay đổi sao?
Vân Sanh bất giác đi nhanh hơn, sắc trời càng ngày càng tối đen.
Ngay cả có Thần Nông Đồng thì Vân Sanh cũng gần như không nhìn thấy con đường đi phía trước nữa.
Trên bầu trời xuất hiện một bóng đen, bóng đen cứ càng ngày càng phình to ra, tưởng như đang có thứ gì nuốt chửng lấy mặt trời vậy.
Ngay khi mặt trời đang dần bị nuốt chửng, đám mây đỏ trên bầu trời bỗng di chuyển về phía chân trời một cách kỳ lạ như thể đang trốn tránh thứ gì đó vậy.
Ở thôn Tiêu Diệp, sau khi dân làng chứng kiến cảnh tượng kinh người như thế ai nấy đều sợ hãi núp trong nhà.
“Thiên cẩu nhật thực (Thiên Cẩu ăn mặt trời), là Thiên Cẩu thực nhật, mau tránh đi, nếu bị Thiên Cẩu phát hiện cũng sẽ bị ăn luôn” Trong thôn Tiêu Diệp nhà ai trốn trong nhà nấy.
Vân Sanh đang đi trong núi, nàng cũng chứng kiến cảnh tượng kỳ lạ Thiên Cẩu nuốt chửng mặt trời. Chẳng qua chỉ là nhật thực toàn phần thôi, Vân Sanh là người có kiến thức của khoa học hiện đại, thấy cảnh này cũng bất giác kinh hãi.
Nàng gần như không nhìn thấy đường nên chạy vội vã xuống đồi.
Đột nhiên dưới chân loạng choạng, như vấp phải rễ cây, Vân Sanh và giỏ thuốc lăn xuống nùi.
Nàng bị lăn trệch khỏi đường núi, lăn xuống, không rõ đụng phải góc núi nào chỉ nghe thấy một tiếng “ầm” thật lớn.
Đầu Vân Sanh như bị đập mạnh vào vật nào đó. Hoa mắt một lúc, lúc Vân Sanh mở mắt ra nhìn rõ cảnh vật xung quanh lần nữa thì phát hiện có thứ lấplánh sáng trước mặt.
“Đây là Nguyệt Quang Thảo!” Cách đó không xa, dưới bãi cỏ non mềm như ánh trăng, trong bóng tối phát sáng như đom đóm.
Quy mô Nguyệt Quang Thảo này mọc trên một sườn đất nhô cao rất lớn, trên sườn đất có thể nhìn thấy mơ hồ một ngôi mộ.
Đầu Vân Sanh đập vào một ngôi mộ vô danh.
Toàn bộ mộ bia đều nứt toác, trên đầu Vân Sanh xuất hiện vết máu. Có lẽ đây là ngôi mộ của một người vô danh.
Ngôi mộ hoang vắng, như thể đã lâu lắm không có ai viếng thăm rồi.
Kiếp trước Vân Sanh là một bác sỹ, từng đối phó với người chết không biết bao lần, nên cũng không e ngại với mồ mả.
Thảo nào dân làng vào núi tìm không thấy Nguyệt Quang Thảo.
Bởi vì chỉ có ban đêm không có ánh sáng Nguyệt Quang Thảo mới hiện nguyên hình.
Với Nguyệt Quang Thảo người ta có thể cải thiện vóc dáng một cách kỳ diệu.
Vân Sanh vui vẻ vô cùng, có vòng tay Thần Nông bảo vệ, vết thương trên trán nàng cũng không lo, thò tay ra sờ thử xem thấy không sao, sau đó bắt đầu thu Nguyệt Quang Thảo đã trưởng thành.
Mãi cho đến lúc thu hoạch được khoảng gần bảy tám mươi phần trăm Nguyệt Quang Thảo ở vùng này đầy giỏ rồi mới buông tay.
Lúc này mây đen trên bầu trời dần tan biến, hiện tượng Thiên Cẩu nuốt mặt trời đã chấm dứt, mặt trời lại xuất hiện trên bầu trời.
Vân Sanh để ý đến chiếc nhẫn “Thú Ngữ” trên tay đang dính ít máu, chắc là lúc này sờ vết máu trên trán dính vào.
“Hả? Sao trên chiếc nhẫn lại tự dưng sạch hết bùn đất thế nhỉ? Đây là vật tổ truyền à?” Vân Sanh kinh ngạc nhìn chiếc nhẫn trên tay không rõ đầu thú trên đó là thú gì.
Không sao, mình xuống núi trước đã. Hôm nay Vân Sanh thu hoạch được không ít vui vẻ xuống núi.
Vân Sanh rời đi không lâu, trên sườn dốc nghĩa địa lúc nàng thu Nguyệt Quang Thảo trước đó, trước mộ động vật vô danh, ngôi mộ bỗng sụp đổ.
Từ trên dốc nghĩa trang phát ra tiếng gầm yếu ớt. Một bóng người nhỏ bé màu đen lắc lư và khó khăn bò ra khỏi mộ động vật.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT