Nhà thôn trưởng cách nhà họ Vân cũng không xa, chỉ cần đi vòng qua hai sườn núi thì tới.

Gần đây thể lực Vân Sanh cũng tăng lên, chỉ trong một khắc đồng hồ đã nhìn thấy căn nhà của thôn trưởng.

Lúc nàng đi qua tình cờ thôn trưởng không có nhà, vợ con thôn trưởng là Lưu Bà Bà thì ngược lại có nhà, bà ấy nói cho Vân Sanh biết thôn trưởng đang đến Pháp Miếu để nghênh đón Ma Pháp Sư rồi.

“Đại Ma Đạo ạ? Thôn Tiêu Diệp không phải chỉ có mỗi Ma pháp sĩ thôi à?” Vân Sanh thấy Lưu Bà bà đang bận bịu việc đồng áng, nên giúp bà vừa làm việc đồng áng vừa hỏi thăm chuyện Ma Pháp sư mới tới.

Dù không cách nào cảm nhận được nguyên tố Ma pháp, nhưng Vân Sanh đã ra vào Pháp Miếu nhiều lần, ít nhiều cũng biết chút chuyện về hệ thống Ma pháp.

Giống thôn Tiêu Diệp là loại thôn xóm xa xôi này, phần lớn những người trú đóng trong Pháp Miếu trong thôn đều là pháp sư. Lần này đến Pháp Miếu đúng là một Đại Ma Đạo, chẳng trách mà Vân Sanh lại rất tò mò.

Lưu Bà Bà cười hiền lành bảo, “Dựa theo quy định trong nước, Pháp Miếu chúng ta có thể mời được một pháp sư am hiểu chữa bệnh đơn giản cũng không tệ. Vận khí của thôn chúng ta cũng ổn, có một pháp sư ở trong thôn, tình cờ đón thêm một Đại pháp sư từ An Thành chuyển đến. Ông ấy thích nơi có cảnh đẹp, nên đã chọn thôn chúng ta. Nghe nói ông ấy còn hiểu pháp thuật hệ Quang Minh nữa đó”

Vân Sanh nghe cũng thấy giật mình.

Pháp thuật của Đại lục Vô cực được chia làm bốn pháp thuật dựa theo thuộc tính khác nhau đó là Thổ, Phong, Hỏa, Thủy, nhưng trên bốn pháp thuật tự nhiên lớn còn có pháp thuật phụ khác, trong đó có pháp thuật hệ Quang Minh, cũng là một trong những phép thuật khó hiểu và khó học nhất.

Nó được gọi là Thánh Ma Pháp, vượt ngoài tầm hiểu biết của y thuật hiện đại là Thuật Trì Dũ thần kỳ.

Phép Thuật Quang Minh nghe vào thì có vẻ trái ngược hẳn với y học hiện đại, nhưng lại là có lực hút nhất với Vân Sanh.

Xem ra lần này nàng nhất định phải cố gắng đạt được tư cách trở thành đồng tử hái thuốc, sau khi biết đối phương là một Đại Ma Đạo lợi hại, Vân Sanh càng quyết tâm với việc mình trở thành một đồng tử hái thuốc.

Vân Sanh vốn định hỏi thêm nhiều chuyện liên quan đến Đại Ma Đạo mới tới nữa nhưng ai ngờ còn chưa kịp hỏi thì thấy trên mặt Lưu Bà Bà tái xanh, thân hình thấp đổ ập xuống.

Cũng may Vân Sanh lanh tay lẹ mắt đỡ được bà lão.

Lưu Bà Bà chẳng qua chỉ mới có sáu mươi tuổi, sống trên núi, cả người rất khỏe mạnh, sao tự dưng lại ngất đi thế.

“Lưu Bà bà, bà sao rồi?” Vân Sanh thấy rõ sắc mặt Lưu Bà Bà, sắc mặt bà tái nhợt, mồ hôi rớt như mưa, bờ môi tím tái.

Nàng vội vàng đỡ Lưu Bà Bà dựa vào gốc cây, kiểm tra qua đầu lưỡi và con ngươi của bà.

Bựa lưỡi bình thường, con ngươi hơi giãn ra, thần chí Lưu Bà Bà không rõ.

Dấu hiệu này cho thấy như bị trúng độc vậy, nhưng cũng không phải trúng độc. Vân Sanh nhìn kỹ phát hiện ra vị trí mắt cá chân Lưu Bà bà có một vết thương nhỏ, trên đó còn chưa khô máu, màu máu đỏ tươi.

Đặt Lưu Bà bà nằm ngang dưới bóng cây, vết thương còn mới, máu đỏ tươi không phải là vết thương do ong đốt, chắc chắn phải tìm rõ nguyên nhân vếtthương, mới có thể đúng bệnh bốc thuốc được.

Vân Sanh cúi đầu nhìn một lượt chung quanh, ngay tại chỗ Lưu Bà Bà đứng, Vân Sanh phát hiện ra hung thủ khiến Lưu Bà Bà trúng độc.

Đó là một loại cây dại thấp bé, lá hình kim, trên thân cây có gai nhọn, trên mỗi cây có một hình đóa hoa nhỏ hình đài sen.

“Mạn Đà Liên ba cánh ư?” Lúc Vân Sanh phát hiện ra hoa độc thì đồng thời cũng thấy vui vẻ hơn.

Mạn Đà Liên ba cánh, là một loại thảo dược quý hiếm, trên Đại Lục Vô Cực phần lớn mọi người không ai nhận ra loại hoa dại này.

Nhưng kiếp trước Vân Sanh có kiến thức về y dược nói cho nàng biết, loài hoa này là nguyên liệu tuyệt vời được những người du mục thời cổ đại dùng để làm thuốc gây mê giống như Mã Phi San vậy.

Lưu Bà Bà chắc đang làm cỏ thì vô tình bị gai của Mạn Đà Liên đâm trúng.

Tác dụng gây mê của Mạn Đà Liên không khó, cánh hoa của nó chứa chất độc gây mê, nhưng lá của nó thì lại là thuốc giải độc tốt nhất.

Vân Sanh cẩn thận hái lá, vắt lấy nước bôi lên vết thương của Lưu Bà Bà. Sau khi rửa sạch vết thương cho Lưu Bà Bà, Vân Sanh vội vàng đào cả rễ cây Mạn Đà Liên lên, loại thảo dược này rất có ích với nàng.

Một lát sau Lưu Bà Bà tỉnh lại, đứa bé Vân Sanh này còn biết một số kiến thức về y, có lúc còn hiệu nghiệm hơn cả pháp sư ở Pháp Miếu nữa.

Mặc cho Vân Sanh ngăn cản liên tục nhưng Lưu Bà Bà vẫn lấy một đôi dép rơm tinh xảo ra, “Tiểu Sanh à, đôi dép này bà vốn làm cho em gái Tú Tú của cháu, nhưng tiếc là chúng nhỏ quá, bà thấy nó vừa chân cháu hơn, nên cháu cứ cầm lấy”

Tú Tú là cháu gái út của trưởng thôn, hơn Vân Sanh ba bốn tuổi.

Vân Sanh nhìn đôi giày chút, cũng không đẩy ra nữa, nàng cầm lấy giày, nhưng đúng lúc này ông trưởng thôn đã về, nghe Vân Sanh nói xong thì đưa đến Pháp Miếu, không nói câu nào để Vân Sanh đợi ở cổng Pháp Miếu.

Vân Sanh cảm ơn vợ chồng ông trưởng thôn, đi dép rơm vào và mang theo chùm cây Mạn Đà Liên mới đào được theo.

Vân Thương Hải để lại năm đồng cho Vân Sanh mua dép rơm, nhận được đôi dép rơm, Vân Sanh cũng tiết kiệm được năm đồng, thôn trang này giá cả thấp, năm đồng không phải là nhỏ, với năm đồng này, thời gian Vân Sanh có thể mua được thuốc cầm máu cũng nhanh hơn.

Sau khi Vân Sanh phát hiện ra Mạn Đà Liên có thể làm Lưu Bà Bà tê liệt thì trong đầu chợt nảy ra ý tưởng.

Sự xuất hiện của sư huy Lôi Hổ và chàng trai xa lạ khiến nàng nhận ra trên đại lục này lan tràn toàn phép thuật và võ công, còn nàng thì chỉ là phế vật, dựa vào cốt châm để bảo vệ mình thì rõ ràng không đáng tin lắm.

Cửa hàng rèn ở đầu làng.

Người thợ rèn với túi vải dày cộp, cơ bắp săn chắc đang vung chiếc búa tạ đập tan cục sắt nóng chảy, đó chính là người thợ rèn rèn tên Thiết Cương duy nhất ở thôn Tiêu Diệp.

Thiết Cương và Vân Thương Hải là bạn nhậu ở tiệm rèn, thỉnh thoảng có đến nhà Vân Sanh uống vài ly, ông ấy cũng có một đứa con trai nghịch ngợm nên rất hay ghen với cô con gái ngoan mà Vân Thương Hải nuôi.

Thấy Vân Sanh đi tới một mình, Thiết Cương há hốc mồm bảo, Tiểu Sanh, cháu tới lấy cốt châm đó à?”

“Đúng vậy, Thiết thúc thúc, có phải lần trước cháu nhờ thúc làm cho cháu cốt châm không ạ?” Vân Sanh kiếp trước dùng kim châm bằng vàng và bạc, nhưng sau khi đến đại lục Vô Cực thì công nghệ luyện kim thời địa này còn thua xa thời hiện đại, chưa kể những thôn nhỏ trên núi như thôn Tiêu Diệp.

Cả thợ rèn Thiết Cương giỏi nhất trong thôn cũng khó có thể chế tạo ra kim châm có độ tinh khiết cao như thế, may mà thời đại này còn có một loại kim châm bằng xương, loại kim này làm bằng xương động vật, dù không tốt bằng kim vàng và kim bạc nhưng cũng rất chắc và bền.

Người dân chủ yếu dùng nó để may quần áo, nhưng Vân Sanh thì lại dùng nó cho mục đích khác.

Vân Sanh cầm cốt châm ra kiểm tra, có mười mấy cái to nhỏ, tay nghề Thiết Cương rất giỏi, mài xương nhẵn và bền.

Vân Sanh định cảm ơn Thiết Cương thì thoáng thấy trên bàn sắt cạnh Thiết Cương có để một con dao. Thấy hình dáng con dao, lông mày Vân Sanh bỗng dướn lên, suýt nữa thì thốt lên, “Dao mổ!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play