Bọn họ rời đi Lý gia trang tới ngày thứ sáu mới trở về, cả đám đều thật uể oải.

- Xảy ra chuyện gì vậy?

Một đám trở về sao lại kéo dài mặt?

- Thiếu gia, quốc chủ bốn ngày trước đăng cơ.. hôm nay nhận được thông tri, quốc chủ.. hoăng.

Nước mắt trên mặt Lý Trung thiếu chút nữa rơi xuống.

Lý gia trang thường xuyên cử hành tang lễ thì cũng thôi, vì sao Tần quốc đã thật lâu không có quốc tang lại thường xuyên chết đi quốc chủ đây? Còn chết gần nhau như vậy, thời gian xuân hạ lão quốc chủ hoăng, sau thu hoạch vụ thu giao xong thuế lương, tân quốc chủ hoăng!

Đều là chuyện gì a!

Lý Quý Dương không có chút ngoài ý muốn:

- Đã biết, trong nhà thu lại tang bố, tiếp tục treo lên thêm một tầng đi!

Nguyên lai quốc hiếu còn chưa thủ xong, lại tới thêm một cái, nhà người ta đều là hai tầng tang bố, nhà bọn họ ba tầng, bởi vì còn có gia hiếu.

Tần Xuyên mặt đất lại một lần nữa phủ thêm tang bố, người Tần quốc cũng vô cùng uể oải, như thế nào trước kia quốc chủ vẫn tốt mà, nói chết thì chết, điều này cũng có thể hiểu được, bởi vì lão quốc chủ đã hơn bảy mươi, nhân sinh thất thập cổ lai hi thôi!

Nhưng tuy tân quốc chủ tuổi tác cũng lớn, vì sao mới trị vì ba ngày lại không có đây?

Tiếp tục đăng cơ chính là con trai trưởng của tân quốc chủ, Tử Sở công tử, ba quốc chủ thay phiên nhau cũng quá nhanh một chút rồi đi?

May mắn tân quốc chủ là chết sau khi thu hoạch vụ thu, Tử Sở công tử ba ngày sau đó liền đăng cơ, sau khi lên ngôi chuyện làm đầu tiên chính là tang lễ cha của hắn.

Thời đại này xem chết là sinh.

Mấy quốc chủ mới vừa đăng cơ bắt đầu thi công lăng tẩm của mình, nhưng quốc chủ trước đó mới đăng cơ ba ngày, còn chưa thăm dò xong địa điểm xây lăng tẩm, lại đã hoăng trôi!

Cho nên lần này quàn, cũng không biết cần quàn bao lâu.

Trong lúc quàn, quốc hiếu đương nhiên không thể triệt!

Đồng dạng bởi vì quốc chủ Tần quốc thường xuyên hoăng trôi, đã có một chút lời đồn đãi: Dị tinh buông xuống ở Tần quốc, kết quả là Tần quốc liên tục hoăng trôi hai vị quốc chủ!

Có phải vì dị tinh đặc biệt khắc chế quốc chủ không?

Rất nhiều quốc chủ các nước đều tìm kiếm phương sĩ giải thích nghi hoặc: Dị tinh là có thể phụ tá chính mình xây dựng cường quốc, nhưng nếu dùng tính mạng của mình làm đại giá, không thể được!

Quốc chủ nào sợ chết cũng đã ra lệnh, triệu hồi người mình phái đi ra, dị tinh mặc dù tốt, tính mạng càng quan trọng hơn thôi!

Đám người kia kỳ thật cũng biết hai quốc chủ kia đều bao nhiêu tuổi đây? Đã chết cũng không có gì lớn, mấu chốt là quá gần với thời gian dị tinh hàng thế!

Loại chuyện này, ai nói rõ ràng?

Ngay cả nhóm phương sĩ cũng không dám, bởi vì bọn họ còn chưa tìm được dị tinh, lại càng không dám vỗ ngực nói dị tinh khắc vương mệnh!

Vì thế hành động tìm kiếm dị tinh ầm ầm bên ngoài lại có biến hóa.

Lúc này Lý Quý Dương đang kiểm kê nhà mình năm nay giao xong thuế má còn lại gì đó, lương thực, các loại lương thực đều tính ra, có hơn tám trăm thạch lương thực.

Kỳ thật thu hoạch cũng một ngàn thạch, chính là phải giao thuế lương.

Thời kỳ này cần cân nặng tính theo đơn vị "thạch", một thạch đại khái đổi thành đời sau 120 cân, nói cách khác, Lý gia trang thu vào lương thực cũng lên tới mười vạn cân.

Người trong thôn trang mỗi ngày đều phải ăn no, mà thịt là thực vật sang quý, không thể dùng thịt ăn no, chỉ có thể làm phụ thực, chủ yếu vẫn là lương thực.

Nói cách khác người trong thôn trang mỗi ngày ít nhất muốn ăn một thạch lương thực, cũng chính là 120 cân.

Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, cần 43800 cân, đổi thành đơn vị thạch, cũng là 365 thạch!

Ngoài ra còn có gia súc trong nhà cũng cần đút một ít lương thảo.

May mắn lương thực năm trước cũng không thiếu, Lý Quý Dương quyết định tân lương chính mình ăn, cũ lương đút cho gia súc! Sau khi tính toán khấu trừ xong xuôi, trong nhà còn dư hai trăm thạch lương thực, có thể bán tiền.

Trừ bỏ lương thực, trong nhà còn có các nữ nhân chế tạo ra vải vóc, đều là thứ tốt, dùng tang ma dệt thành vải vóc, dày, mềm mại.

Mà dùng tơ tằm dệt ra cũng có, nhưng ít, vả lại thứ này giá bán sang quý, luôn chỉ dùng đổi lấy tiền tài hoặc là mua muối ăn quý trọng.

Lúc này cũng có miên, chẳng qua là cây bông gòn, hiếm thấy, hơn nữa còn có thể dùng bông gòn nhét vào trong quần áo phòng lạnh, là "áo bông" sớm nhất.

Kỳ thật thời đại này người càng nhiều vẫn lấy da thảo chống lạnh là việc chính.

Cho dù là người nhà nghèo, cũng có được hai ba bộ quần áo da dê chống lạnh.

Trừ bỏ những thứ này, trong nhà còn có gia cầm gia súc đã trưởng thành.

- Thiếu gia, là cần bán lương thực cùng động vật sao?

Lý Trung nhỏ giọng hỏi.

- Không bán, đều để ở nhà!

Lý Quý Dương không tính toán bán, hoa quả cùng lương thực trong không gian của hắn tạm thời còn chưa thể lấy ra, nhưng đủ cho hắn ăn rồi.

Mà bên ngoài còn có nhiều người như vậy, lương thực trong nhà tồn tại nhiều một ít, trong lòng hắn cũng có tự tin hơn.

Về phần tiền tài?

Nói thật, Lý gia không nói đại phú đại quý, vung tiền như rác, nhưng tuyệt đối là không thiếu tiền xài.

Trong nhà ngoại trừ thùng kim bính cất trong không gian, còn có bố tệ, đao tệ, viên tiền cùng một số ít nghĩ tị tiền.

Trong đó viên tiền nhiều, bởi vì đây là tiền lưu thông giữa Tần quốc cùng Ngụy quốc, nghĩ tị tiền ít nhất, bởi vì đây là tiền lưu thông của Sở quốc, bố tệ đặc biệt nhất, Lý Quý Dương luôn sợ nó sụt giá, mỗi lần Lý Trung đi ra ngoài, hắn đều đưa cho Lý Trung sử dụng trước.

Nhưng thời kỳ này lại thật xem trong bố tệ, truy cứu nguyên nhân là bởi vì bố tệ tiện đúc cùng tiện mang theo, rất được các thương nhân yêu thích.

Nơi này Lý Quý Dương thích nhất vẫn là viên tiền, ai bảo đây là thủy tổ của Khổng Phương huynh đâu!

Lý Trung nhìn bộ dáng thiếu gia vuốt ve viên tiền mỉm cười, liền trêu chọc:

- Thiếu gia thật là, cho dù là người Tần, thích tiền của nước mình cũng không thể luôn đem tiền nước khác tiêu rụng a!

- Những số tiền kia.. bố tệ tiêu hết đi, sau này cũng không cần bố tệ!

Lý Quý Dương luôn cảm giác bố tệ không vững chắc.

Một tấm vải, tài tới tài lui thì thành tiền, thời đại này nữ nhân nhà ai không biết dệt vải canh cửi a? Chẳng khác gì toàn dân đều biết tạo tiền!

Nhưng bởi vì bố tệ dệt đặc thù một chút, người khác sẽ không đi cân nhắc, nhưng Lý Quý Dương dám nói, cho hắn chút thời gian hắn tuyệt đối có thể nghiên cứu ra đồ chơi này!

Ngẫm lại đều khủng bố được không!

Giá trị tiền tệ này, rất không có cảm giác an toàn!

- Nhưng các thương nhân đều ưa bố tệ..

Lý Trung nhắc nhở.

Tuy rằng thương nhân không có địa vị, nhưng ai bảo không muốn làm thương nhân đây? Không có bọn hắn lưu thông buôn bán, thế giới này sẽ biến thành cái dạng gì a!

- Nếu thích thì dùng bố tệ đổi muối ăn với bọn họ!

Lý Quý Dương sửa sang lại sổ sách nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play