Đồng thời Lý Quý Dương cũng gặp được Lữ Bất Vi.

- Sự tình chính là như vậy, ta nghĩ vì mọi người làm chút gì, bọn họ chỉ là bị tổn thương do giá rét, tại sao phải chờ tới lúc bọn họ bị thối rữa mà chết đây?

Lý Quý Dương nói thẳng thắn, nếu muốn dùng việc này tranh thủ công lao nghĩ cũng đừng nghĩ.

- Tần An quân tâm hệ Đại Tần, Lữ mỗ không bằng!

Lữ Bất Vi ra vẻ vuốt râu:

- Lữ mỗ có thể tìm được một ít lô cam thạch, nguyện cho thương binh Đại Tần chúng ta, cống hiến một phần lực lượng!

- Vậy đa tạ Lữ tướng bang!

Lý Quý Dương rất muốn bĩu môi, nhưng không được, chuyện này chỉ cần Lữ Bất Vi đâm một tay, sẽ không chấp nhận cho người khác ngăn trở cùng phân một chén canh.

Người này thật sự hộ thực, công lao của hắn nếu ai muốn phân với hắn chính là nhổ râu ngoài miệng lão hổ.

Thêm mười người sau, trước khi thời tiết chuyển nóng, những người này khỏi hẳn!

Lữ Bất Vi đi đầu, Cương Thành quân đi đoạn hậu, Lý Quý Dương ký tên, Hạ Vô Thả khởi thảo, nghiên cứu ra cao tổn thương do rét lạnh thành công, lập tức hiến đi lên.

Lữ Bất Vi cùng Thái Trạch làm người thuyết minh, ở trước mặt Trang Tương Vương nói rất nhiều, Hạ Vô Thả không có thân phận, cho nên không thể tiến cung, Lý Quý Dương thì đi tìm Doanh Chính.

Chuyện này không thể tiếp tục liên lụy Doanh Chính bên trong, cho nên mọi người đặc biệt vòng qua hắn.

Trang Tương Vương cũng biết Lý Quý Dương trị liệu tổn thương do giá rét cho thương binh, nhưng không ngờ lại khỏe nhanh như vậy, nhưng suy nghĩ kỹ lại cũng là hơn một tháng rồi đi.

Thuốc mỡ vừa ra, chiếm được mọi người nhất trí chào lại, dù sao đã có ví dụ thực tế, rõ như ban ngày.

Trang Tương Vương cũng nhìn ra sự trọng yếu của việc này, bắc cương là địa phương thật quan trọng, quốc gia khác còn có thể tùy ý chống, cố tình Tần quốc không được.

Năm đó phân đất phong hầu mảnh đất này cũng vì nằm bên cạnh dị tộc, mới không ai nhận, Chu thiên tử sắc phong Tần quốc là vì muốn làm cho người Tần chống lại dị tộc Hung Nô, bằng không cũng không tới lượt người nuôi ngựa chăn dê tới nơi này phong quốc.

Hai mươi vạn quân đội Tần quốc cư trú bắc cương, dù không chiến đấu nhưng quân số giảm cũng rất nhiều, cao trị tổn thương giá rét vừa ra, có thể giải quyết vấn đề lớn.

- Có khó chế tạo hay không?

Trang Tương Vương vuốt một bình cao mỡ hỏi.

- Không khó chế tạo.

Cương Thành quân lại đem phối phương nói một chút.

Lữ Bất Vi nhân cơ hội nói:

- Thần chuyện khác không dám nói, lô cam thạch khẳng định quản đủ!

Hắn sớm hỏi thăm qua, thứ này chỉ cần đào móc quặng nơi nơi đều có, cũng không khó được.

Chẳng qua hắn mua một mỏ quặng đặc biệt đào móc lô cam thạch là được.

Dù sao cũng không tốn bao nhiêu tiền, chút của cải này hắn vẫn có.

- Còn heo mỡ lá đây?

Trang Tương Vương lập tức hỏi tới điểm mấu chốt.

- Con phụ trách.

Lý Quý Dương đứng dậy:

- Con có bí quyết chăn heo, lúc trước thiến cũng là con đầu tiên nói ra, heo mỡ lá yêu cầu cũng cao, không thể thả muối ăn, cần dầu trơn tinh khiết làm thuốc, để người khác làm con sợ làm không tốt.

Nói trắng ra là, sợ người khác làm hàng nhái!

Lý Quý Dương nói thẳng việc này!

- Cứ định như vậy.

Trang Tương Vương cũng nghiêm túc, trực tiếp quyết định.

- Dạ!

Mọi người ứng tiếng.

Cao trị tổn thương giá rét ra đời, Lý Quý Dương nhanh chóng làm ra một số lớn, trước đưa tới bắc cương, mà người vì tổn thương phải về nhà cũng được dược đường địa phương miễn phí trị liệu, có triều đình cử người quan sát.

Lý Quý Dương nghĩ chuyện này xem như đã xong, mãi tới khi mười sáu thương binh kia tìm tới cửa.

- Nguyện trung thành với ta?

Lý Quý Dương nghe xong ý đồ đến của bọn họ, nhất thời cảm giác mình tràn ngập vương bá khí!

- Dạ, chúng tôi nguyện ý vì quân thượng tận trung!

Mười sáu lão tốt đều thành thục, một đám đầy người sát khí.

- Được, ta nhận lấy các ngươi!

Lý Quý Dương quyết định bồi dưỡng người của mình, thời khắc mấu chốt còn có thể bảo vệ mình.

Tân Thắng bọn họ dù sao cũng là quân chính quy, hơn nữa tương lai Tân Thắng cần trở về trong quân, chính mình lưu trữ hắn canh cửa cho mình thật sự quá uổng phí.

Lý Quý Dương tìm cơ hội cho mười sáu lão tốt quay về Lý gia trang dưỡng lão, đem mười sáu người này thay thế vào.

Đây chỉ là vấn đề thân binh của hắn, chỉ cần hắn thích người khác sẽ không hỏi nhiều.

Mười sáu người này đều là thương binh, cho dù hiện tại trị lành cũng chưa chắc khỏe mạnh, Lý Quý Dương vẫn cho bọn họ uống thuốc, cũng làm cho người chiếu cố nhiều hơn.

Cùng ngày cho họ mỗi người lĩnh bốn kim trở về, danh nghĩa: Phí an gia.

Ở thời điểm này cũng đủ cho bọn họ mua lương thực ăn vào mùa thu, còn có chút tiền dự trữ.

Mười sáu người thật ra là một tiểu đội, lúc ở biên ải bọn họ ở cùng nhau, một thập trưởng, hai ngũ trưởng, thống lĩnh mười người, hai hỏa đầu quân (nấu bếp), một xem ngựa xem binh khí thuận tiện làm mụn vá, cũng là loại chỗ nào cần thì đi chỗ đó.

Mười sáu người này trên chiến trường hợp tác lẫn nhau, sống dựa vào nhau, lúc về cũng cùng nhau trở về, chẳng qua chỉ có sáu người lập gia đình, ngoài ra đều không gia đình, cha mẹ huynh đệ đều mất, hoặc là bỏ rơi họ, dù sao bọn họ đều là thương binh xuất ngũ.

Hơn nữa bọn họ vừa trở về liền bị phân gia, không còn quan hệ gì với trong nhà.

Đối với tình cảnh này, Lý Quý Dương cũng nói cho Trang Tương Vương nghe qua, lúc nói thập phần tức giận!

- Quốc chủ nghĩa phụ, loại gia đình như vậy nhất định phải trừng phạt bọn hắn!

Lý Quý Dương thở phì phì:

- Lúc người ta tham gia quân ngũ lấy được tiền, phải nuôi bọn họ, người trở về bị thương thì đuổi ra khỏi nhà, đây là ý gì? Có bản lĩnh đem tiền trả lại rồi tiếp tục ở riêng a!

- Vậy lại thêm điều lệ, nếu muốn ở riêng, phải trả đủ số tiền lấy được của họ, bằng không phải đổi thành gia tài trả lại cho người giải ngũ trở về.

Trang Tương Vương tiếp nạp lời đề nghị của Lý Quý Dương.

- Đúng rồi, nên như vậy! Hơn nữa bọn họ trở lại nhiều nhất ở trong nhà một năm, muốn ở riêng, bằng không bà con họ hàng ai cũng sai khiến họ làm việc, người sẽ bị mệt chết!

Mặc dù nhà Lý Quý Dương không có thân thích cực phẩm, nhưng hắn từng xem qua thật nhiều phim ảnh tiểu thuyết a!

- Được, đều nghe tiểu Dương!

Trang Tương Vương bật cười:

- Hết giận rồi đi?

- Con chỉ là bất mãn mà thôi.

Lý Quý Dương ngượng ngùng ngồi xuống:

- Con thất lễ.

- Quốc chủ phụ thân, tiểu Dương chỉ là đau lòng cho binh tốt mà thôi, Đại Tần chúng ta tuy là quân công thứ nhất, nhưng nếu quân tốt không được ổn định cuộc sống, sau này còn ai dám tham gia quân ngũ đây?

Doanh Chính cổ vũ.

- Vậy quan tâm bọn họ nhiều hơn một chút.

- Dạ!

Doanh Chính cùng Lý Quý Dương nghe được đều cao hứng.

Căn cứ trong lịch sử ghi lại, ở Trang Tương Vương ba năm, Mông Ngao công Ngụy, công Triệu cướp ba mươi bảy thành trì!

Ngày bốn tháng tư, đã xảy ra nhật thực.

Đây là hiện tượng tự nhiên, nhưng người cổ đại không cho là như vậy.

Lúc nhật thực khua chiêng gõ trống, quỳ xuống dập đầu khắp nơi, ầm ầm còn náo nhiệt hơn mừng năm mới!

Tiểu Lý Tín sợ hãi ôm Lý Quý Dương không buông tay!

Hắn khóc thở không ra hơi, vô cùng thê thảm.

- Đừng sợ!

Lý Quý Dương bất đắc dĩ:

- Chỉ là nhật thực mà thôi!

- Tiểu thiếu gia đừng sợ, là thiên cẩu đem thái dương nuốt ăn, mọi người khua chiêng gõ trống làm thiên cầu hoảng sợ, sẽ đem thái dương nhổ ra!

Lan nãi mẫu ở một bên nói.

Tiểu Lý Tín ngừng khóc, không xác định hỏi:

- Thật vậy chăng?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play