Đo huyết áp bằng tay không, nhìn ra bị tắc nghẽn máu não bằng mắt thường, đối với một bác sĩ trung y lâu năm như Lâm Bạch Thanh thì chỉ là do cô tích lũy ba mươi năm kinh nghiệm phong phú.
Nhưng hiện tại ở bệnh viện, việc này là không thể tưởng tượng nổi, gây ra một chấn động lớn.
Quân đội đang chuẩn bị hủy bỏ khoa trung y, lãnh đạo bệnh viện cảm thấy rất đáng tiếc nhưng lại lực bất tòng tâm, trong số đó có phó viện trưởng Lý rất tôn sùng trung y.
Đáng tiếc những năm gần đây khoa trung y của bệnh viện quân y không có cống hiến gì lớn trong quá trình chẩn đoán và điều trị khiến anh ấy vô cùng sốt ruột.
Nghe nói ở phòng khám bệnh có một bác sĩ trung y có thể cứu người bằng cách châm cứu, còn có thể đo huyết áp bằng tay không, vì thế anh ấy vội vã chạy đến đây.
Chặn Lâm Bạch Thanh lại, đánh giá từ trên xuống dưới: “Em vẫn còn là học sinh phải không? Sao em phán đoán bệnh nhân bị tắc nghẽn máu não?”Lâm Bạch Thanh đành phải nói lại: “Tôi chỉ dựa và tình trạng của bệnh nhân để đánh giá sơ bộ, còn cụ thể như thế nào phải dựa vào dụng cụ đo đạc để xác định.
”Phó viện trưởng Lý truy hỏi: “Có phải em là thực tập sinh ở bệnh viện chúng tôi, có phải là người của khoa trung y?”Lâm Bạch Thanh nói dối trắng trợn: “Em gái tôi làm y tá trong bệnh viện quân y, tôi đến tìm em ấy.
”Phó viện trưởng Lý càng thêm hào hứng: “Em gái em tên gì, làm việc ở khoa nào?” Sau đó lại nói: “Còn em, em tên gì, học trường nào, cao đẳng hay là đại học, chừng nào tốt nghiệp?”Đối với trung y, tài năng và kinh nghiệm đều quan trọng như nhau.
Lâm Bạch Thanh sống lại, cô vẫn còn kinh nghiệm chẩn đoán và điều trị ở đời trước, cô cũng rất vui vẻ khi cứu được một bệnh nhân.
Mà lãnh đạo bệnh viện hỏi về trình độ của cô không phải vì muốn cho cô một công việc ngay, cô tự nhủ trong lòng nếu không mở phòng khám thì tới đây làm quân y cũng không tệ.
Đương nhiên, chí hướng của cô không ở đây, cũng chỉ là tùy tiện nghĩ đến, cô nói: “Em gái tôi tên là Lâm Chiêu Đệ, làm việc ở khoa nhi.
”Vừa vặn Chiêu Đệ vừa mới trở thành nhân viên chính thức, lúc này không nói vài lời tốt giúp em ấy thì chờ đến khi nào?Nhưng vào lúc này, phía sau có người kêu: “Lâm… Bạch Thanh?”Phó viện trưởng Lý ngẩng đầu nhìn: “Đồng chí Cố Bồi, anh còn chưa tan làm sao?”Lâm Bạch Thanh nghĩ rằng Cố Bồi đã rời đi, không ngờ không phải vậy, mà anh vẫn luôn ở đây?Khi cô quay lại, quả nhiên thấy Cố Bồi đang đứng cách đó không xa.
Đó là một cảm giác rất lạ.
Mới hôm qua, cô còn sánh vai cùng anh tiến hành thí nghiệm các số liệu y tế, bọn họ cũng là người hiểu rõ lẫn nhau nhất, cô biết anh thích uống đồ uống lạnh, dù là uống nước cũng muốn thêm đá viên vào.
Anh cũng biết cô không phải nước nóng thì không uống, còn biết cô thích uống các loại trà, thế là sẽ thường xuyên vơ vét một ít lá trà ngon để ở phòng thí nghiệm.
Nhưng hiện tại hai người là người xa lạ, anh gần như là không biết cô.
Quần áo quân đội màu xanh bên trong, bên ngoài mặc áo blouse trắng, khuôn mặt cũng trắng trẻo, gầy gò mà cao ráo, hiện tại Cố Bồi vẫn còn rất trẻ.
Mà đến lúc Lâm Bạch Thanh tiếp xúc với anh thì anh đã ngoài bốn mươi tuổi, trên mặt có nếp nhăn.
Mặc dù quân y hàng năm đều có huấn luyện quân sự giúp duy trì dáng người.
Thân hình của anh không có nhiều thay đổi trong tương lai, nhưng dù sao cũng đã có tuổi, so với lúc đó anh kém xa với hiện tại trẻ tuổi, phong nhã hào hoa.
“Cô là Lâm Bạch Thanh?” Cố Bồi đi tới, hỏi lại.
Lâm Bạch Thanh ngây ra, cô vẫn luôn cho rằng Cố Bồi hoàn toàn không nhớ rõ mình, cũng không biết cô?Khi gặp nhau ở tang lễ, anh không chỉ nhận ra mà còn nhớ tên của cô?.