Nàng phát hiện ngốc tử không phải tự nhiên mà như vậy.
Trước đó hắn rất có thiên phú, nhưng vì một lần hắn vì bảo vệ một a đầu phạm sai bị phạt quỳ trước cửa phòng.
Hôm đó trời đổ tuyết vì thương con dù ốm yếu nhưng Tư phu nhân quỳ gối cùng Tư Thiếu Lam cả đêm.
Sau hôm đó bệnh của bà càng nặng thêm.
Tư lão gia hỏi tội hắn nhưng hắn không nhận sai, lão gia bị hắn chọc cho tức chết.
Lúc đấy hắn mới chỉ ba tuổi đã biết vẫn cứng rắn bảo vệ a đầu bị trách phạt nặng.
Từ miệng những người khác hắn biết nhà nàng khổ cực vì làm vỡ một cái đĩa mà phụ thân muốn đánh gãy tay nàng rồi đuổi đi.
Mẫu thân hắn biết nhưng không làm gì được.
Từ sau khi mẫu thân hắn bị bệnh nặng phụ thân cấm hắn tới gần mẫu thân buông lời chửi mắng.
Không những thế ông còn dùng gia pháp lên người y.
Ngày mẫu thân hắn mất, phụ thân hắn như nổi cơn điên muốn đánh chết hắn, nếu không vì hắn bảo vệ a đầu kia mẫu thân hắn đã không bị bệnh qua đời.
Mọi thứ đổ lên đầu hắn.
Thiên phú hơn người thì làm sao, có hiểu chuyện cuối cùng cũng hại chết mẫu thân.
Bị bạo lực lâu ngày hắn ngây ngốc dần rồi trở nên như vậy.
Cũng bởi thế ở Tư gia không ai dám khi dễ hắn, tổ mẫu hắn lại hết lòng chiều chuộng hắn.
Điều đó như cách họ bồi đắp cho Tư Thiếu Lam.
Quay về phòng, ngốc tử giờ đang tắm trong phòng.
Thấy vậy nàng vội khép cửa lại có chút ngượng ngùng không dám nhìn.
Nghe tiếng động Tư Thiếu Lam lên tiếng:" Tư nhi vào tắ.m chung không, nghịch nước vui lắm đó".
Tiêu Thư có chút bất lực nhìn về phía ngốc tử.
Dù hắn thay đổi như thế nào thì vẫn là ngốc tử của nàng.
Nàng ra sau tấm bình phong, ngốc tử nghịch nước tung toé khiến nàng suýt ngã, nàng tức giận dạy bảo:" Phu quân, sau này không được vừa tắm vừa nghịch nước tung toé như này nữa, lỡ như trượt ngã thì phải làm sao."
Nói đoạn nàng lại đưa tay ra nựng nựng má hắn.
Trông Tiêu Thư bây giờ nào giống người đang tức giận, nàng làm sao giận nổi hắn, cưng chiều hết mực còn chẳng xong.
Tiêu Thư xắn tay áo lên cho gọn, tiếp đến lấy khau lau lưng cho ngốc tử.
Cái dáng vẻ lúc này của nàng như phu quân chiều chuộng tiểu kiều thê.
Lau xong người nàng bắt đầu gội đầu cho hắn.
Dù ở cổ đại không có các loại dầu gội chăm sóc tóc như hiện đại nhưng lúc nào tóc của ngốc tử cũng mềm mượt làm nàng có chút ghen tị.
Sau khi xong việc nàng sai một nha đầu mang nước nóng để thay.
Tuy nói ngốc tử không ai muốn lấy nhưng là một người phụ nữ hiện đại theo chủ nghĩa một vợ một chồng nàng không muốn ai dính dáng đến hắn.
Thay đồ nàng tắm sơ qua rồi ngâm mình cùng ngốc tử.
Hỏi nàng ngại không nàng sẽ nói ngại.
Hỏi nàng vì sao đã ngại còn tắm ch.ung nàng sẽ nói đấy là phu quân nàng.
Còn nếu muốn hỏi nữa nàng sẽ đập tiền vào mặt hắn bắt hắn im.
Có tiền thật tuỳ hứng.
Sau khi thư giãn xong nàng nằm ườn trên giường vẻ lười biếng.
Quay sang thấy ngốc tử đang ôm mình lại như tiếp thêm sức lực.
Ban đầu nàng từng từ chối những yêu cầu có chút vô lí của ngốc tử nhưng dần dần bất lực cứ mãi nhuông chiều hắn thôi.
Cũng một thời gian kể từ ngày Nguyệt Lam Đường bắt đầu buôn bán.
Thỉnh thoảng nàng cũng ghé qua đưa công thức món ăn cho đầu bếp.
Nguyệt Lam Đường buôn bán rất được đã lấy đủ tiền vốn bỏ ra trước đó, không những thế khoản tiền lời ra cũng sắp đủ để nàng tính toán tiếp.
Mùa thu tới, đây là mùa thu đầu tiên nàng trải qua khi tới đây.
Ngốc tử giờ cũng khống còn ngốc nữa, hắn bây giờ đã biết tính toán sổ sách, lão phu nhân cũng rất vui vì điều này.
Hắn giờ có thể tự lo cho bản thân nên dù nàng có ra sao hắn cũng sẽ không việc gì.
Đến tiết thu phân nàng sắp xếp mọi việc ổn thoả, xin phép Tư gia về Mộ gia.
Trong kí ức nguyên chủ có để lại một nguyện vọng, giờ đây nàng cần thực hiện nó.
Ngốc tử đòi đi cùng nàng nhưng đường xá xa xôi mà Tiêu Thư cũng chẳng biết bao giờ về được nên kiên quyết không cho hắn đi theo.
Lần đầu tiên Tư Thiếu Lam bị nàng từ chối hắn tìm mọi cách chốn vào trong xe chờ khi xe khởi hành tới nơi mới đi ra.
Tiêu Thư cảm thấy sai sai nhưng không rõ sai ở đâu.
Ngốc tử khăng khăng đòi đi đã bị nàng nhốt trong phòng.
Nguyện ước của nguyên chủ là chăm sóc cho nương thân của nàng qua được mùa đông năm nay.
Mẹ của Mộ Duy Tư là một phu nhân hiền hậu, chính vì mẫu thân nàng mới phải chịu uỷ khuất gả đến Tư gia cho một kẻ ngốc.
Trong sính lễ của Tư gia đem đến có hai loại thảo dược cần để trị bệnh cho mẫu thân nàng.
Loại thảo dược đó rất hiếm có tiền chưa chắc đã sở hữu được.
Vì để nàng khỏi uỷ khuất Tư gia sẵn lòng dồn hết tâm tư tìm kiếm hai loại thảo dược đó làm sính lễ.
Mẹ của nguyên chủ bị bệnh nhưng vẫn sinh hoạt bình thường tới gần một năm trước khi bệnh trở nên nghiêm trọng mới phát hiện ra.
Bao nhiêu đại phu tài giỏi tới khám cũng lắc lắc đầu duy chỉ không biết ngày nọ có vị thân y đi qua ghé khám chuẩn bệnh kê thuốc.
Quả thật thuốc của vị thân y kia thật linh hiệu, nhờ đó mẹ nàng mới đỡ nhưng để trị tận gốc cần nhiều thảo dược.
Khi mở quán trà nàng cũng nghe ngóng mới tìm gần đủ thảo dược.
Giờ có thể điều chế thuốc.
Khi về Mộ gia, phụ mẫu thấy nàng đều rất vui.
Thật sâu trong lòng nàng cảm thấy nguyên chủ thật hạnh phúc khi có được gia đình như vậy.
Phụ thân nàng hay biết về số thảo dược kia thì vui mừng như chỉ vài khắc sau sắc mặt có chút bất an lo lắng hỏi:" Để kiếm được số thảo dược này ta đã làm đủ mọi cách nhưng đều không thể, con đã làm gì để Tư gia giúp con tìm kiếm chúng..