Khi cô cảm nhận mình khỏe rồi và kêu quản gia Diệp lại hỏi bác sĩ khi nào có thể về nhà nhưng trời luôn thích trêu chọc con người, tên bác sĩ- Triệu Cận Nam đáng ghét đó lại nói nên nằm thêm nửa tháng nữa rồi hãy xuất viện.
Chỉ là bị thương ở tay, trước đó cô đã nghe lời, ráng nằm đây nửa tháng giờ lại muốn cô nằm thêm nửa tháng nữa, một ngày thôi cô cũng không chịu nổi.
Tịnh Nhiên nghĩ tên bác sĩ kia rốt cuộc mình đã đắc tội khi nào hay là do..
Nghĩ đến phải ở lại cô nghĩ bản thân sớm muộn gì cũng móc meo trên chiếc giường này, không bệnh cũng thành bệnh, tệ hơn thì cũng chết vì chán.
Thật sự lúc này đây mặt cô vặn vẹo khó coi, hết sức đặc sắc, như ăn phải ruồi bọ, có khổ không nói được thành lời.
Bởi vì trước khi tên bác sĩ kết luận xong rồi rời đi, hắn để lại lời nói thâm ý là chồng cô yêu cầu, hắn muốn cô an tâm tịnh dưỡng, hoàn toàn hồi phục mới về nhà.
Cô như mất hết sức lực nằm dài ra giường miệng lẩm bẩm.
- Nếu cứ ở bệnh viện làm sao có thể giảng hòa đây!
Bỗng một ý nghĩ lóe lên trong đầu, cô nghĩ đến Mộ Dung Trạch, chẳng phải tên bác sĩ nói là ý của hắn, nếu hắn cho phép thì..
- Chắc sẽ được mà phải không nhỉ!
Thế là Tịnh Nhiên ôm hy vọng cao cả được xuất viện, tập trung tinh thần vô người chồng trên danh nghĩa kia.
Nhưng cô sực nhớ trên người không điện thoại.
- Dì Diệp, con muốn gọi điện thoại, dì chuyển máy cho con nói chuyện với Mộ Dung Trạch được không? Nếu anh ấy hỏi có chuyện gì, cứ nói con có chuyện quan trọng cần trao đổi, sẽ không mất quá nhiều thời gian của anh ấy đâu? Nha nha, dì giúp con đi!
Tiếng thở dài cất lên trong đáy lòng, biết sao được bây giờ Tịnh Nhiên- cô là Mộng Hàm - người làm chuyện sai trái cầu tha thứ mà, nên phải nhẹ nhàng xuống nước, nghĩ cách, với không được càng quấy như trước nữa.
Trong nữa tháng qua tiếp xúc cùng với kí ức về vị quản gia Diệp này của Mộng Hàm, cô cũng phần nào biết dì là người dễ mềm lòng, mà cô lại cho rằng bản thân đáng yêu thế kia thì làm sao bà ấy có thể đành lòng chối từ.
Quả thật, sau khi nghe cô nhờ vã, ban đầu do dự sau đó quản gia Diệp cũng nhấc máy gọi điện cho Mộ Dung Trạch.
Từng hồi chuông đổ, tim của cô cũng đập theo liên hồi, không phải ca khúc oanh oanh liệt liệt nào đó từ một ca sĩ mà là một bản dương cầm của Beethoven, giai điệu nghe thật êm tai, như nhấn chìm người vào từng phím đàn.
Sau một hồi chuông đổ, tưởng chừng sẽ rơi vào vô vọng, bỗng giai điệu ngắt đầu đây bên kia đột nhiên bắt máy.
- Cạch..
alo, tôi nghe!
Âm thanh trầm thấp, pha lẫn chút mệt mỏi, nhưng rất kiên nhẫn nhẹ nhàng, du dương cũng như bản nhạc mà anh đã cài vào máy.
Trước ánh mắt khẩn thiết của cô, quản gia Diệp quả thật nói theo những gì mà cô đã dặn trước đó, trong lúc tim Tịnh Nhiên hồi hộp chờ kết quả sự hồi đáp khi quản gia Diệp đã trình bày.
Thời gian trôi từng phút, như cách một thế kỉ, cuối cùng, bà cũng đưa máy.
Cô mỉm cười rạng rỡ, khoác tay để dì Diệp ra ngoài trước, như ngầm hiểu bà cũng nhẹ nhàng đóng cửa ra ngoài chừa không gian riêng cho cô.
Im lặng, và im lặng trong lúc anh định mở miệng hỏi cô kêu thím Diệp chuyển máy gọi anh là có chuyện gì?
Lẽ nào cô khôi phục kí ức nên muốn cầu xin anh ly hôn.
Nếu là chuyện đó thì sau khi cô xuất viện anh sẽ đề cập, cô cũng quá nóng vội rồi!
- Cô muốn?
- Lão công! Em muốn xuất viện, anh đến đón em xuất viện đi, hay kêu bạn anh Triệu Cận Nam đồng ý để em xuất viện, em?
"Rẹt..
rắc..
cạch..
bịch!" đứng hình mất ba giây, và theo đó hàng loạt những âm thanh quái dị mà đầu đây bên đây Mộng Hàm nghe thấy.
- Cô vừa bảo tôi gì cơ? Bên đầu dây bên đây cô cho rằng anh tức giận định giải thích.
- Ý em là anh..
- Không phải, cô vừa kêu tôi bằng gì?
Anh tạm ngưng cuộc họp giữa chừng, để nghe xem điều quan trọng cô muốn nói là gì? Thì ra chỉ là việc xuất viện cỏn con nhưng trước đó cô gọi anh là gì cơ "lão công" anh không nghe nhầm đấy chứ! Đó là nội tâm anh đang ghĩ lúc này.
- Dạ?
Thật may anh không phản đối nhưng ý anh là gì? Dấu chấm hỏi to đùng hiện ra trong tâm trí cô.
- Lúc nãy cô gọi tôi bằng gì?
Anh bực mình, âm trầm vì phải hỏi lại nhiều lần.
- Ah? À, em nói em muốn xuất viện, chồng à! Là câu này sao?
- Anh giận rồi hả, thật sự ở đây rất chán, toàn mùi thuốc khử trùng, buổi tối lại chỉ có một mình..
em sợ! Cho em ra viện đi, về nhà em hứa sẽ ngoan ngoãn tịnh dưỡng mà.
Lão công! A Trạch anh có nghe em nói không? Hức..
hức..
hix..
hix!
Mi tâm Mộ Dung Trạch không tự giác nhíu lại khi từng tiếng gọi thân mật "lão công", "A Trạch" một tiếng rồi lại một tiếng cứ thế đều đều vang vào tai.
Nhưng trước giờ Dương Mộng Hàm chưa bao giờ dùng giọng điệu làm nũng đó để nói với anh.
- Cô ta thật sự mất trí rồi?
- Cô ta lại giở trò gì đây?
Đó là điều anh có thế suy nghĩ và đưa ra kết luận.
Tiếng cô nức nở từ đầu dây bên kia cứ thế vang vào trong điện thoại, như thấm vào lòng anh.
Nhưng anh không biết giờ phút này bên kia đầu dây cô gái ấy đang véo mạnh vào bắp đùi.
Dù cô muốn ngăn những dòng lệ cũng không được, thật sự quá đau! Vì muốn xuất viện mà cô bất chấp chơi kiểu làm nũng trước giờ cô cũng chưa từng làm.
Qua một lúc sau, một âm thanh lạnh nhạt có phần ôn trầm khẽ khàng lên tiếng.
- Được rồi, đừng khóc nữa! Sáng ngày mai tôi sẽ kêu quản gia Diệp làm thủ tục xuất viện.
Cả phòng họp như nóng lên, dù điều hòa đang chạy rất tốt.
Mọi người đếu mở to mắt nhìn cảnh tượng ngàn năm một thuở.
- Tổng giám đốc mặt lạnh trong công việc của chúng ta, dù gặp chuyện gì cũng nhẹ nhàng ứng đối.
Ai mà có khả năng trong một ngày khiến ngài ấy thay đổi nhiều đến vậy?
- Hihi, cảm ơn lão công! Anh tiếp tục làm việc đi, em cúp máy đây! Mai gặp lão công ở nhà nha! Moa..
Tút..
tút..
tút!
- "..."
Cô còn hôn gió, cô thay đổi cũng quá nhiều đi? Lắc đầu hết nói nổi giây lát, mặt anh lại trầm xuống, tạm ngưng cuộc họp, đứng dậy bỏ ra ngoài! Anh tức giận nghĩ: - Anh với cô thân đến mức như vậy bao giờ? Cô có còn là Dương Mộng Hàm? Nếu cô muốn chơi thì anh sẽ chơi với cô tới cùng, xem xem rốt cuộc cô muốn làm gì?.