Sau khi nghe người bạn chắc như đinh đóng cột nói ra chẩn đoán của mình.

Anh nhìn chằm chằm vào Triệu Cận Nam, như muốn thông qua ánh mắt biểu đạt rằng: - Chuyện còn lại cậu xử lý, cậu là bác sĩ, bệnh của cô ấy, cậu phải trị lại khỏe mạnh cho tôi!
Rồi anh quay người ra khỏi phòng, anh cần không gian yên tĩnh để suy nghĩ lại những gì đang diễn ra.
Bởi lẽ với anh, việc cô đã gây ra đều là thật, là chính mắt anh nhìn thấy.

Phải chăng có chuyện gì mà bản thân anh không biết hay không, rõ ràng ly hôn là điều trước đây người phụ nữ ấy luôn miệng nhắc.

Tại sao? Hàng loạt nghi vấn nhưng thôi tất cả đợi cô khỏe lại, xuất viện rồi hẳn giải quyết!
Về phần, người chăm sóc cho Dương Mộng Hàm trong khoảng thời gian này, Mộ Dung Trạch đưa thím Diệp- quản gia của gia đình đến chăm sóc cho cô trước khi xuất viện.

- Uy, anh đi đâu đó? Không chờ cô ấy tỉnh lại, nói chuyện rõ ràng sao?
Đằng sau là tiếng gọi với theo của Triệu Cận Nam.

Anh thầm nghĩ, anh làm bác sĩ cũng quá uất ức rồi, trong thời gian nghỉ phép, nửa đêm lại bị kéo rời giường tham gia cuộc phẩu thuật, hiện tại lại xuất hiện tình trạng mất trí nhớ ngắn hạn, còn nguy cơ bị chứng hoang tưởng, lúc này lại phải kiêm luôn người hòa giải cho gia đình người ta nữa sao?
Anh lẩm bẩm trong miệng, vuốt mái tóc nâu của mình, rồi đến phòng xem lại bệnh án của Dương Mộng Hàm.
- Haizzz, ai kêu mình là bạn thân của tên đó chứ!
Khi ánh bình minh ló dạng, vạn vật bắt đầu một ngày mới với những vất vả lo toan, bộn bề cuộc sống nơi phố thị.
Sở Tịnh Nhiên tỉnh dậy từ lúc nào, một mực nhìn chăm chăm vào trần nhà suy tư về mọi chuyện xảy ra vào hôm qua, sẵn tiện bình ổn lại một ít trí nhớ vừa được truyền thừa từ nguyên chủ.
Tịnh Nhiên nhớ đến gương mặt trong gương trước khi ngất xỉu.

Ngũ quan xinh xắn, tóc hơi rối, nhưng không gây mất cảm quan, chân mày thanh tú, đôi mắt trong veo như nước hồ thu, làn da có chút tái nhợt, nhưng không giấu nổi cảm xúc non mịn như tơ, khiến người ta đau lòng.
Đúng ra với gương mặt xinh xắn này không nói đến người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, khuynh quốc khuynh thành nhưng chắc chắn luôn tạo hảo cảm, yêu quý của người xung quanh.
Nhưng nghĩ đến tính cách, hành xử của Dương Mộng Hàm- nhị tiểu thư của nhà họ Dương trước kia cô chỉ biết lắc đầu, thở dài.
Cô ấy có phần đáng thương, quá khứ không mấy tốt, nó được ẩn tận sâu trong trí nhớ, có lẽ cũng là ngọn nguồn đi!
Sau khi Thanh Lan- mẹ thân xác lâm bệnh qua đời lúc cô vừa tròn bốn tuổi, cha cô ít lâu sau lấy vợ kế, bà ta có một đứa con gái lớn hơn cô hai tuổi, và ả không những cướp mất vị trí đại tiểu thư của cô còn giành lấy tình yêu của cha cô.
Ban đầu vì còn khá non nớt, ngây thơ, cô không suy nghĩ nhiều, người lớn nói sao thì nghe vậy.

Chỉ nghĩ cha cô là người tốt muốn cho mẹ con ả cảm nhận hạnh phúc gia đình và tình thương của cha mà từ khi sinh ra ả đã không cảm nhận được.
Nhưng một ngày nọ, khi lên mười tuổi trong lúc vô tình đi ngang phòng sách thì phát hiện, hóa ra cô đã sai, ả cũng là con gái ruột của người cha mà cô luôn tôn kính, nể phục bấy lâu nay.

Ông đã phản bội cuộc hôn nhân của hai người từ rất sớm, chính người đàn bà kia là nguyên nhân dẫn đến cái chết của mẹ Mộng Hàm, khiến cô mất mẹ từ tấm bé.

Bất giác giọt lệ theo khóe mắt của cô rơi xuống từng dòng, có lẽ đây là cảm xúc của chính Mộng Hàm nó đã tác động lên cô!
Kể từ lúc đó tính tình Mộng Hàm bắt đầu thay đổi trở nên phản nghịch, điêu ngoa, tùy hứng, không nghe lời bất cứ ai, lời nói cử chỉ luôn mang dao găm, điều đó lại làm nổi bật tính tốt của ả.
Còn về hôn nhân giữa Mộng Hàm và Mộ Dung Trạch là do mẹ cô và cha anh là thanh mai trúc mã, mỗi người đều tìm được bến đỗ của riêng mình, một ngày kia bất ngờ gặp lại vì vui quá nên định hôn ước cho cả hai khi còn tấm bé.

Mà cả hai cũng chưa từng một lần biết mặt nhau.
Mối hôn sự từ trên trời giáng xuống, công bố vào buổi tiệc sinh nhật lần thứ mười tám.

Dù là ai cũng không thích sự sắp đặt vô lý này, huống chi, bản thân Mộng Hàm đã trót yêu người khác sâu đậm.

Đó là vị học trưởng khóa trên, nhưng cha cô uy hiếp sẽ làm hắn không đặt chân nổi ở thành phố này nên mới có hôn lễ kia.

Còn bản thân Mộ Dung Trạch dù không chấp thuận nhưng cũng đành chịu chỉ vì đó là di nguyện trước lúc lâm chung của cha anh và còn một nguyên nhân khác là bọn họ đã phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Từ khi kết hôn, cô ghi hận, quy tất cả mọi lỗi lầm do anh mà cô cùng tình yêu bị chia cắt, tính cách trở nên bất thường hơn, tìm mọi cách chống đối, tạo phiền phức để Mộ Dung Trạch giải quyết, chỉ một lòng muốn anh ly hôn với bản thân.
Mới đầu Mộ Dung Trạch cũng đối xử tốt với Dương Mộng Hàm, kết hôn có lẽ vì trách nhiệm, dù không yêu nhưng tôn trọng lẫn nhau cũng là lẽ hiển nhiên.

Dần dà, cảm thấy phiền chán khi cô không chỉ tùy hứng, kiếm chuyện vô lý, mà còn lén lút cùng tình nhân cũ gặp mặt, trao đổi.

Sự kiên nhẫn của anh đối với cô ấy có hạn, ban đầu chỉ vì di nguyện của cha mà thử chấp nhận, sau vụ việc đó trở nên lạnh nhạt dần dà mặc kệ đến cuối cùng khi chính cô ấy nhận ra bản thân mắc phải sai lầm nghiêm trọng, ngu ngốc tin người..

cô ấy quyết tự sát rồi Sở Tịnh Nhiên cô đây một lần nữa được trọng sinh..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play