- Á, đừng..
Ưmmm..
Sở Tịnh Nhiên mới đầu hoảng hốt hai tay theo bản năng chống lên ngực anh định đẩy ra vì nụ hôn quá đột nhiên, rồi dần hai mắt mê man, quên mất việc phản kháng lúc ban đầu cứ thuận theo động tác của anh, môi lưỡi hai người cọ xát, cho đến khi cô cảm giác hít thở không thông thì anh mới tạm buông tha cho cô, lưu luyến rời khỏi người cô.
Hai mắt mông lung, tràn đầy hơi nước, gò má đỏ ửng, đôi môi vì hôn mà trở nên kiều diễm ướt át lúc này hai cánh môi không ngừng mở để hấp thụ không khí vào người, Mộ Dung Trạch cùng trán cô đối mục, nhìn hình ảnh người con gái vẫn còn chìm trong mê muội cả khuôn mặt như nở rộ, hàm chứa một phen phong tình khiến tầm mắt anh nóng rực, như có hai ngọn lửa, nơi nào đó của anh không tự giác nổi lên phản ứng.
Không để cô lấy lại tinh thần một lần nữa cúi đầu phủ lên, lần này cuồng dã như vũ bão tiếp tục càn quét, đôi môi ấm nóng dời xuống cằm, bàn tay để phía sau lưng nhẹ nhàng kéo sợi dây kéo xuống, phần trên của cái đầm nới lỏng, những nụ hôn buông xuống từng khoảng không tuyết trắng, ôm sát cô về phía người mình, cho đến khi một chiếc xe đua vượt quá tốc độ chạy qua, tiếng còi xe cảnh sát cùng lúc vang lên đánh thức hai con người đang làm dang dở.
Đôi mắt còn to tròn hơi ngập nước, đang cố trấn tĩnh xem chuyện gì đang xảy ra.
Người đang vùi đầu vào cổ cô cả người cứng lại, ánh mắt đã tỉnh táo phần nào trong cơn dục vọng đang đốt cháy.
Chậm rãi buông người trong lòng ra, cô ỉu xìu ngã vào lòng ngực anh.
Nếu không phải vị trí, hoàn cảnh không thích hợp..
Nén một tiếng thở dài.
Mộ Dung nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén điều chỉnh lại trạng thái của mình, khi mở mắt ra lần nữa lại là một mảnh thanh minh, lãnh đạm, một bộ cấm dục.
Khi đã tỉnh táo, nhìn cô anh không khỏi cười khẽ, kéo lại y trang cho cô, sẵn tiện rút ra một tờ khăn giấy nhẹ nhàng giúp cô chỉnh lại trang dung, son môi có phần lem ra phía bên ngoài.
Sở Tịnh Nhiên cũng khôi phục lại lý trí, nhận ra anh có ý định làm gì không khỏi xấu hổ nhanh tay muốn cầm khăn giấy trong tay anh.
- Em..
em tự làm được, sắp hết vòng đu quay rồi, chúng ta về nhà thôi!
- Hảo!
Thấy cô hai mắt né tránh không dám nhìn thẳng bộ dáng ngượng ngùng, cứ như vậy anh cũng tùy cô, nhẹ vén tóc ra sau tai cho cô, nhìn cô giây lát.
Hai người bước xuống vòng đu quay mang hai tâm trạng khác nhau có gì đó dần thay đổi.
* * *
Khởi động xe đôi chân thon dài đập về phía chân ga, chiếc bảo mã (BMW) cứ thế phóng nhanh về phía trước.
Sở Tịnh Nhiên mím chặt môi, lâu lâu ánh mắt lại liếc nhìn người đàn ông đang chăm chú lái xe, không biết phải nói gì, cứ thế lặng im nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ hỗn loạn.
- Cũng may, chưa vượt rào, tạ ơn Chúa!
Nhìn làn xe chạy băng băng cùng cảnh vật ban đêm, với ánh đèn đường le lói như rơi lại phía sau dòng đường, có thể mệt mỏi cả ngày, lại thêm một chút kích thích nhỏ trên xe khi nãy, rất nhanh ánh mắt cô nặng trĩu, cứ thế đầu dựa vào kính xe ngủ lúc nào chẳng hay.
Sau hai mươi phút chiếc xe đã có mặt trước cửa biệt thự.
Anh cố ý bước xuống, đóng cửa thật nhẹ, sau đó vòng ra phía bên tay lái phụ mở cửa, bởi vì đầu cô dựa vào cửa xe nên khi Mộ Dung Trạch mở cửa cô cũng theo đó mà nghiêng ra ngoài, anh vội đỡ lấy, do bất ngờ tiếp xúc đã quấy rầy giấc ngủ, chân mày của cô nhíu lại, lông mi run run như muốn thức.
- Ngoan, ngủ đi!
Giọng nói dịu dàng, trầm thấp lại đáng tin khiến cô tiếp tục rơi vào giấc mộng, tay anh điều chỉnh lại tư thế vòng sau lưng cô để đầu cô dựa vào ngực mình, rồi luồng tay xuống đầu gối một cách nhẹ nhàng, cẩn thận bế cô ra khỏi xe.
Dù sao trời cũng đã rất khuya nên chỉ còn một số người hầu trong nhà còn thức canh cửa, thấy hình ảnh như vậy đều hết sức kinh ngạc, thím Diệp cũng ngỡ ngàng, rồi lo lắng bước lên định hỏi, nghĩ thiếu phu nhân xảy ra chuyện gì (chẳng hạn hôn mê).
- Thiếu!
- Suỵt, đừng làm ồn!
Nhưng bà chưa kịp lên tiếng thì ánh mắt của Mộ Dung Trạch đã bắn tới kèm theo khẩu hình miệng, nên bước chân của quản gia Diệp theo đó mà ngừng lại.
Anh cứ thế sải những bước dài nhưng vô cùng vững vàng, đôi tay kiên cố ôm lấy cô lên từng bậc thang, người khác nhìn vô như thể anh đang ôm vào lòng một món đồ trân quý.
Khoảng khắc đó có một ánh mắt ghen ghét, pha chút tính kế bắn tới từ một trong đám nữ hầu, một mầm họa được gieo xuống.
Trở lại với Sở Tịnh Nhiên, cô được Mộ Dung Trạch ôm vào trong phòng đặt lên giường.
Dù sao cũng mệt mỏi cả ngày, nên anh cũng đi tắm rồi thay đồ.
Tắm xong thật dễ chịu và mát mẻ, anh thoáng nhìn trên giường người nào đó vẫn còn say giấc nồng, không tự giác cau mày.
Vòng đến chỗ để trang phục nhắm ngăn tủ để đồ của cô, ngó qua một lượt, lấy ra chiếc đầm ngủ nhẹ nhàng, thoải mái, đặc biệt dễ mặc, rồi quay trở về giường
Anh lắc nhẹ người cô nói.
- Mộng Hàm, em thay đồ đi rồi ngủ tiếp!
- Hả, Ứhm, ừhm!
Sở Tịnh Nhiên ứng tiếng, lăn qua rồi bước chân xuống giường, hai con mắt vẫn còn nhập nhèm buồn ngủ trong rất buồn cười.
Định đi thẳng về phía phòng thay đồ, thì một bàn tay duỗi ra giữ cô lại rồi thứ gì đó mềm mỏng được đặt trong tay cô.
- Chậc, thật là..
đồ của em!
- Hở..
ờ..
cảm ơn anh!
Rồi cô lửng thửng bước vào phòng tắm thay đồ.
Tiếng sột soạt của y phục thay ra ra, rồi tiếng nước chảy từ vòi hoa sen tuôn xuống nhưng mười lăm phút trôi qua, nửa tiếng trôi qua Sở Tịnh Nhiên vẫn chưa bước ra.
Mộ Dung Trạch ngồi ngoài này, trong lúc chờ cô ra, nhanh chóng xem các báo cáo được gửi qua mail, tất cả chỉ mất mười phút.
Thời gian lại trôi, nhìn đồng hồ, đã 11 giờ 50 phút.
Bình thường khi anh đi làm về, hoặc khi anh ở nhà, cô đều đã tắm thay đồ xong nên bản thân anh không biết chắc cô có phải là người thích tắm không nên mới chậm chạp không ra.
Nhưng giờ cũng đã khuya rồi, cũng hơn ba mươi phút rồi, dù sao tắm tối cũng rất dễ cảm lạnh.
Anh không khỏi nhíu mày lo lắng, đứng trước cửa phòng gõ thì tiếng nước chảy ngừng lại nhưng lại không nghe thấy ai trả lời, lại gõ một lần nữa, vẫn tình trạng như cũ.
- Cộc cộc cộc!
* * *
Anh không khỏi áp tai lên tường nghe rồi nôn nóng, sốt ruột la lên.
- Dương Mộng Hàm, em mở cửa cho anh!
* * *
- Anh đếm đến ba, nếu không mở anh phá cửa! 1..
2..
3
- Cạch!
Tiếng mở cửa vang lên ngay khi anh sổ xong tiếng thứ ba, định bụng chuẩn bị phá cửa mà vào thì một cái đầu ló ra, hai con mắt long lanh hơi nước, cứ liếc qua liếc lại không dám nhìn thẳng anh, cố giữ cánh cửa không cho anh tiếng vào, miệng ấp úng, xấu hổ nói.
- Em..
cái kia..
anh..
ngày..
tới rồi!
Mộ Dung Trạch nhìn biểu hiện quái lạ không bước thẳng ra, rồi theo đó từng âm phát ra của cô, anh cố gắng lắng nghe nhưng chỉ loáng thoáng được hai chữ.
* * * Cái gì tới rồi! Dương Mộng Hàm, em bước ra đây nói rõ ràng cho anh!
- Buông tay!
Anh một tay kéo cửa ra còn cô thì ráng níu cửa lại, anh lại không dám giật quá mạnh sợ làm cô bị thương.
- Em muốn đứng đây giằng co tới sáng sao? Rốt cuộc là có chuyện gì?
Anh đành lùi một bước hòa hoãn, kiên nhẫn nhẹ giọng nói với cô.
- Em..
- Vậy..
anh lấy giúp em gói đồ màu đen bên trái cái tủ áo của em.
- Chỉ vậy thôi?
Mộ Dung Trạch không dám tin hỏi lại lần nữa, nếu chỉ đơn giản vậy, thế mà cô ấy lại giằng co cả buổi trời.
Phụ nữ thật khó hiểu đó là ý nghĩ hiện giờ của anh..