Ngày lễ đính hôn cuối cùng cũng đến, hàng trăm chiếc xe xa xỉ kiểu dáng, phong cách, thể hiện đẳng cấp khác nhau bẻ lái dần chạy vào trước dinh thự tổ chức lễ đính hôn.
Lúc này, chiếc Rolls Royce Phantom chầm chậm tiến vào rồi dừng lại, một nam nhân từ cửa lái đi vòng ra phía sau ghế phụ mở cửa, một đôi chân dài thon nuột, chiếc giày cao gót màu ngân bạch, có ánh kim tuyến lấp lánh đặt xuống nền đất bằng.
Một cô gái mái tóc xoăn nhẹ uốn lượn, một phần tóc được cố định bởi một kẹp đính đá cùng màu với sợi dây chuyền kim cương.
Kết hợp với bộ đầm đen huyền bí làn da trắng nõn, thần thái cùng khí chất không người có thể bắt chước, dù không ít nữ nhân ở đây cũng chọn màu đen làm chủ đạo, phải người này chính là Dương Mộng Hàm, cô vẫn sáng rực trước tất cả.
Tiếng ma sát của đôi giày cao gót, từng bước nhịp nhàng có quy luật giẫm lên từng bậc thang tiến vào chính sảnh.
Lướt qua những người đang tụ tập cùng nhau bọn họ bắt tay chào hỏi, khoác lên người bộ mặt giả tạo, nhằm tạo dựng thêm mối quan hệ mới, khắn khít mối quan hệ cũ.
Dù sao đi nữa, đây cũng là bữa tiệc trọng đại tuyên bố đính hôn của hai gia đình thuộc xã hội thượng lưu, vì nghe âm thanh giày cao gót mỗi lúc một gần, bất giác ngưng lại ngẩng đầu nhìn xem.
Mỗi người đều mang cảm xúc khác nhau có bất ngờ, ngỡ ngàng, ghen tỵ, hứng thú, kinh nghi..
Tịnh Nhiên nở nụ cười rạng rỡ, tiến tới trước mặt cha của Dương Mộng Hàm, ôm ông một cách nồng nhiệt.
- Cha! Người khỏe không ạ? Con rất nhớ cha!
Trước tiếng gọi thân mật của cô, những người còn lại hơi bất ngờ nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần, cũng nhận ra, thì ra là nhị tiểu thư của Dương gia.
Ông Dương Khắc Nguyên cũng giật mình trước hành động của đứa con gái đã rất lâu không còn thân thiết với ông, có lẽ từ ngày Tần Phương bước chân vô nhà, và trở thành mẹ kế của cô.
Ông cùng Tần Phương sau khi kết hôn có thêm một đứa con trai năm nay cũng mười tuổi.
Ông cũng biết mình có nhiều thiếu xót không dành sự quan tâm cho Mộng Hàm nhiều, nhưng nó cũng đã kết hôn, gia đình bên đó điều kiện rất tốt ông khá yên tâm nhưng không ngờ kết hôn chưa bao lâu vài tháng trước nghe tin nó tự sát vào viện, lúc đó ông lại đi công tác, trở về biết tin không rõ thực hư thế nào thì nó đã xuất viện.
Đôi mắt ông ngân ngấn lệ, vỗ vỗ lưng Mộng Hàm, trầm ấm, khàn đặc lên tiếng.
- Tốt, cha và cả nhà đều khỏe! Con gầy đi rồi!
Thoát khỏi cái ôm của ông một cách nhẹ nhàng xoay qua những người đứng đó, gật nhẹ đầu như lời chào hỏi.
Thật ra ban đầu Sở Tịnh Nhiên còn lo lắng vụ bữa tiệc, ngoài phục sức tham dự còn một vấn đề khác to bự hơn là từ lúc xuất viện đến giờ, cô luôn nói với Mộ Dung Trạch bản thân mất trí nhớ, nếu thế thì việc cô nhận ra những người trong bữa tiệc là không thỏa đáng.
Ấy thế mà, sau khi phục sức được mang đến không lâu, thì thư kí Trịnh được sự ủy thác của ai đó cũng đưa đến trước mặt cô một xấp tư liệu, rồi vội vã ra về.
Lướt qua từng người, cô nhớ lại những nội dung ghi chú cùng hình ảnh bên trong tư liệu được đặt sẵn cô đã xem mấy ngày trước, nụ cười không khỏi càng rạng rỡ.
Sự chu đáo này, cô còn tìm được ở đâu hơn thế.
Lo cô thất thố, vì không nhớ rõ hình dáng gương mặt thân nhân, cùng những người sẽ hiện diện tại bữa tiệc, nên sai người chuẩn bị, gửi toàn bộ những thông tin từng người cho cô tham khảo.
Ánh mắt dừng lại người mặc áo vét trắng, cài một đóa hoa đỏ trên ngực trái, đây có lẽ là vị hôn phu cũng là chồng tương lai của ả Tâm Lan kia, nhưng rất nhanh dời đi sang nhưng chỗ khác.
Trong lòng thầm nghĩ Tạ Minh này thật đáng thương.
Riêng về Tạ Minh, anh cũng quan sát đứa em vợ lần đầu diện kiến, cảm thấy nghi hoặc cử chỉ của Mộng Hàm tao nhã, toát lên vẻ quý phái, nói chuyện lại khéo léo, không giống những lời đồn đanh đá, ngạo mạn, dễ nổi nóng, không biết tôn trọng, kính trên nhường dưới.
Trong đầu hắn bất giác có những phán đoán riêng, tin đồn và trước mắt không giống nhau.
Chẳng lẽ có người bôi đen gây ảnh hưởng xấu danh tiếng của cô, mà đó là ai?
Khi Tạ Minh rơi vào suy tư của mình thì Tâm Lan đứng bên cạnh cắn chặt môi, ánh mắt lóe lên sự đố kị, ghen ghét, nhìn vị hôn phu nãy giờ không nghe tiếng gọi của mình chỉ tập trung nhìn Dương Mộng Hàm.
Lúc này đây toàn bộ suy nghĩ của ả đều tràn đầy căm giận:
Đồ hồ ly tinh, có chồng rồi còn đi câu dẫn người khác.
Nếu Sở Tịnh Nhiên biết được suy nghĩ của ả chắc sẽ phá lên cười, vì chính mẹ của ả là người đã nhảy vô phá hoại gia đình người khác..