Trí nhớ cô cũng quay về thời điểm ngày hôm đó.
Hình như năm đó cô tám tuổi cùng gia đình đi du lịch trong nước, lúc đó Tuệ Lâm đã được nhận nuôi, trong đám đông vì quá nhiều người cô đi lạc.
Lúc đó cũng vào chiều, sự sợ hãi lấp đầy ở một bé gái, có vài người cố ý tiếp cận, buông lời ngon ngọt định dẫn cô đi, nhưng ý thức có thể đó là bọn buôn người nên nhanh chóng chạy khỏi.
Sau khi trốn khỏi dòng người đông đúc, cô đi vào một con hẽm, vừa đi vừa nhìn phía sau, bỗng cô vấp phải thứ gì đó rồi té xập xuống đất.
Vừa kinh sợ, hoảng hốt cô òa khóc, nước mắt nước mũi thay phiên tuôn rơi, nhìn xung quanh không một bóng người càng khiến cô sợ hơn, nhưng khi nhìn sang trái ánh mắt chạm thì ra cô vấp chân của một anh trai lạ.
Cô bò lại nhìn kĩ, quần áo của người này có chỗ bị rách, lộ ra vết thương do bạo lực trên cơ thể, mặt mày lắm lem, không thấy rõ mặt.
- Anh..
anh trai, anh có sao không?
* * *
Cậu bé đang hôn mê bỗng từ từ chuyển tỉnh trước những cái lây mạnh của cô bé.
- Tốt quá, anh trai nhỏ, anh tỉnh rồi!
Ánh mắt sắc lạnh không giống một đứa trẻ mười hai tuổi nên có.
Thế nhưng cô bé ngây thơ, thấy người đó tỉnh muốn gượng ngồi dậy cô không chút đắn đo bèn xích lại đỡ anh.
Sau khi đỡ dậy cô lục cái túi sau lưng mình, lấy ra chai nước suối nhỏ cô luôn mang theo.
Cô nhớ lúc mẹ cô bệnh khi tỉnh lại sẽ muốn uống nước, nên đưa nó cho anh.
- Anh trai uống nước nè!
Cậu con trai đó mới đầu ánh mắt là sự cảnh giác, lạnh lẽo, tràn đầy nghi ngờ nhưng lát sau có lẽ thấy cô chỉ là đứa nhóc, cũng không thể hại anh được bèn tiếp nhận chậm chậm uống.
- Anh trai, anh không có nhà hả, sao nằm ngủ ở đây? Tiểu Nhiên Nhiên bị lạc đường, có người xấu đuổi theo..
lại thấy anh ở đây.
Chân mày cậu bé nhíu lại, nhìn ra phía ngoài con hẽm, thở phào một cái, trầm tư suy nghĩ.
Cô bé vẫn tiếp tục ngây ngô buông tiếng.
- Anh trai, nếu anh không có nơi để về em bảo ba mẹ nhận anh làm con nuôi, gia đình em cũng có tiếng ở Hoa Bắc, em cũng có một đứa em gái nuôi á, sau này thêm anh trai nữa thì sẽ có người bảo vệ em và em gái rồi.
Cô bé liên thoắng nói chuyện, còn cậu bé trầm mặc nghe, bất giác anh nhíu mày, thấy anh cứ nhìn cô chắc vì nói liên tục bên tai.
- Lúc đó Mộ Dung Trạch có lẽ nghĩ cô phiền lắm đi?
Sau khi cậu bé lấy lại sức, cô bé đỡ cậu con trai đứng dậy đi ra khỏi nơi đó, hai người chầm chậm xuyên qua con hẽm đi dài trên đường lớn, nhiều ánh mắt đổ dồn về phía họ.
Một cô bé váy hồng trắn trẻo, xinh xắn lại đi cùng với một cậu bé ăn mặc dơ bẩn toàn thân là vết thương, nhưng khí chất lại tỏa ra khiến người không thể coi thường.
Thật là kì quặc!
Hai đứa trẻ không có tiền trên người, bọn họ cứ thế, vượt qua cùng nhau, cho đến ngày thứ ba.
Cô chợt thấy ba mẹ mình đằng xa bèn chạy theo, vì đứng quay lưng lại nên Mộ Dung Trạch đã không biết cô chạy đi, đến khi anh quay lại thì đã không thấy người đâu nữa, thì ra anh có chạy đi tìm cô cho đến khi vệ sĩ nhà anh tới nhưng vì đói và thần kinh căng thẳng suốt nhiều ngày, anh định cho vệ sĩ tìm cô thì đã ngất xỉu.
Hôm đó sau khi cô đến chỗ ba mẹ, cũng có lại chỗ đó tìm nhưng không thấy ai, ba mẹ cô trấn an bảo cô an tâm, một đứa trẻ dù thông minh thì cũng là đứa bé, bèn theo chân gia đình về khách sạn.
Chuyện đó cô cũng để trong lòng nhiều năm, nhưng vì tuổi còn nhỏ nên chẳng bao lâu cô quên chuyện đó đi.
Nếu anh không nói chắc cô đã không biết.
Cô lại nhớ ra một chuyện tập đoàn JK lúc đầu từ chối, tự nhiên sau đó đồng ý hợp tác với công ty gia đình cô chắc là liên quan đến anh.
Thế giới rộng lớn, nhưng cũng thật nhỏ, sau sự việc ấy xảy ra thì anh đi du học, sau khi về nước năm 20 tuổi, anh mở rộng công ty JK tới Hoa Bắc muốn tìm cô gái nhỏ, đơn giản để trả ơn nhưng đến khi tìm được thì ra cô là Sở Tịnh Nhiên, và đã đính hôn với Lương Hữu Trác chuẩn bị kết hôn, anh chỉ có thể trả ơn qua việc hợp tác bên kinh doanh.
Lúc đó gia tộc Mộ Dung Trạch lại xảy ra biến cố, anh làm theo di nguyện của cha kết hôn với Dương Mộng Hàm.
* * *
Phiên ngoại: Suy nghĩ của Mộ Dung Trạch
Hôm nay là một ngày đáng sợ, nỗi ám ảnh trong kí ức tuổi thơ nếu ai từng gặp phải, chỉ riêng Mộ Dung Trạch anh dường như không biết sợ hãi, chỉ bình tĩnh đối mặt, thoát khỏi bọn bắt cóc, dù thương tích vài chỗ trong quá trình chạy trốn, tránh sự truy lùng từ chúng.
Nhưng sự xuất hiện của Sở Tịnh Nhiên như một hòn đá ném vào hồ nước lạnh.
Khi trong tình trạng hôn mê do kiệt sức vì nhịn đói nhịn khát hơn một ngày, mà cũng là cậu bé nên dù có là thiên tài cỡ nào cũng không chịu nổi.
Trong hôn mê có gì đó đạp vào chân cậu, rồi nghe một tiếng bịch, có vật rớt xuống.
Rồi một lúc sau một bàn tay nho nhỏ vừa lung lay vừa non nớt, chậm rãi lên tiếng: "Tiểu ca ca tỉnh..
anh đừng ngủ nữa..
sẽ cảm lạnh á.."
Dù rất mệt nhưng Mộ Dung vẫn cố mở mắt ra xem người làm phiền giấc ngủ của mình là ai.
Theo ánh mắt đầu tiên, lọt vào trong trí nhớ của anh lúc đó, cô bé với ánh mắt to, làn da trắng hồng, khi thấy anh tỉnh khuôn mặt buồn bã, hốt hoảng bỗng nở nụ cười với má lúm đồng tiền bên phải, trông đáng yêu cực kì, mặc chiếc váy xòe trắng xen lẫn chút xanh lam.
Cô bé dù bị lạc, không sợ hãi lại tốt bụng, không sợ anh là người xấu, còn muốn cha mẹ cô nhận anh làm con nuôi.
Sau đó, lúc anh tìm ra phương thức liên lạc với đám vệ sĩ, quay lưng trong giây lát đã không còn thấy cô bé đâu nữa, lo lắng chạy xung quanh xem cô có gần đó không thì gặp đám vệ sĩ của gia đình, định kêu họ đi tìm nhưng không biết cô tên đầy đủ là gì, chỉ biết ở Hoa Bắc nhưng nơi đó rất rộng.
Điều làm anh đôi khi suy nghĩ, "liệu cô khi đó biến mất là gặp được cha mẹ, hay gặp phải chuyện bất trắc gì" nên anh chỉ cầu mong là trường hợp thứ nhất.
Rồi đến khi gặp lại, cảm thấy tảng đá đè trong người bao nhiêu năm cũng buông, khi muốn tiếp cận tìm hiểu về cô thì lại được tin cô sắp kết hôn cùng vị hôn phu.
Anh không đến tìm cô nữa, cũng không có ý định để cô nhớ lại người con trai cô từng giúp.
Nhưng rồi, dù không muốn kết hôn, dẫu đó là tâm nguyện của cha mình, nhưng chuyện xảy ra giữa anh và Dương Mộng Hàm, khiến hai con người bất đắc dĩ cột chặt vào nhau.
Nhiều lúc, anh nghĩ "nếu gặp lại cô sớm hơn.." nhưng ý nghĩ ấy cũng bị bác bỏ nhanh chóng, anh là người theo chủ nghĩa lý trí không nghĩ quá nhìu những thứ không có khả năng xảy ra.
Từ nhỏ cha anh và mẹ bất hòa, bà nghĩ ông và mẹ của Mộng Hàm, thanh mai trúc mã không trong sáng, vẫn còn vấn vương với nhau.
Khi còn là đứa bé anh cũng từng vì mẹ mà chán ghét cha mình nhưng khi lớn, anh nhận ra thế giới người lớn vốn dĩ phức tạp, có những khi sự việc không như vẻ bề ngoài.
Bởi có lần hai cha con lần đầu tiên tâm sự đường đường chính chính, lại còn rất hợp nhau, cho nên di nguyện của ông anh cố gắng hoàn thành.
Còn về mẹ anh đối với cuộc hôn nhân này chính bà cũng bác bỏ dữ dội nhưng chuyện đã rồi bà cũng nhắm mắt xem như không biết sau đó lại biết việc bao nhiêu năm qua trách lầm chồng nên hối hận, đành chấp nhận Mộng Hàm là con dâu.
Nhưng cuộc hôn nhân giữa chính anh và Mộng Hàm, từ khi gặp nhau lần đầu đến khi kết hôn đều phát sinh không vui, cô luôn gây sự những chuyện rất vặt vãnh, nói không thông đến mức anh chỉ ở công ty qua đêm, sau đó phòng chung ở nhà, anh cũng chuyển sang phòng khách, rồi từ từ không để ý đến đời tư của nhau, cứ thế trôi qua, không nghĩ đến là một ngày kia cô ấy tự sát, nhưng khi tỉnh lại từ trong hôn mê, cứ như biến thành một người khác.
Một người kiêu căng, ngang bướng thích gây chuyện, lại đột nhiên mở miệng xin lỗi, muốn bắt đầu lại từ đầu.
Mộ Dung thật không hiểu tại sao cô lại làm thế, dù sao anh cũng không muốn ly hôn, nó không những ảnh hưởng đến cổ phiếu công ty mà còn những thành viên có ý định xấu muốn quật ngã mình.
Nhưng không hiểu trái tim nguội lạnh của anh bỗng nhiên lại có thể nhen nhóm một chút sự ấm áp như trong đêm đông giá buốt bỗng có ngọn lửa bừng cháy trong đêm.
Người ta hay nói duyên nợ là của trời định, nếu đã gặp nhau, lướt qua, dừng lại và kết hôn.
Nếu có thể giữ được thì mở rộng lòng hơn chút, để nhìn thấy chính mình đang ở đâu, làm gì, và phải làm thế nào..