Một tháng trước, trong một căn hộ cao cấp, đứng một nhóm người, dẫn đầu là một người đàn ông toàn thân cao thấp lộ ra một cỗ khí chất cao quý lạnh nhạt, đạm nhiên nhưng không khó nhận ra lúc này ánh mắt phụt ra như hai ngọn lửa biểu lộ sự tức giận nhưng kiềm nén.
- Em!
- Không phải..
anh nghe em giải thích!
- Tránh ra!
- Á..
bịch!
- Thiếu phu nhân! Mời cô theo chúng tôi trở về!
Tiếng của đám vệ sĩ vọng lại từ đằng sau.
Cô chỉ có thể ngước cặp mắt mông lưng nhìn người đàn ông không lưu tình chút nào rời đi.
Cô biết lần này mình đã chạm nghịch lân của anh.
Sau khi trở về, Dương Mộng Hàm càng lúc càng trầm mặc hơn trước, không ai biết cô đang nghĩ gì, bao gồm cả quản gia Diệp người thường hay trò chuyện với cô lúc trước.
Phải giờ lúc này cô cảm thấy hổ thẹn vì mình đã phạm quá nhiều sai và tổn thương anh rồi nhận lại là cay đắng từ người khác.
Mặc dù kết hôn không tình yêu, cả hai đều không muốn, anh lạnh lùng nhưng vẫn luôn bao dung, chưa từng để cô chịu thiệt, lại không so đo tính khí ngang ngạnh của cô.
Lần này mặc dù không phải ý cô muốn nhưng chính cô cảm thấy mình đã nhơ nhuốc, không thể tha thứ cho bản thân được, suy nghĩ lúc này của cô, duy nhất đó là kết thúc tất cả.
Buổi tối của ngày hôm đó, cô đã nhốt mình trong phòng tắm rất lâu trước khi quyết định tự sát.
- Xoảng..
loảng xoảng! Quản gia Diệp vô phòng xem thử cô đã dùng bữa tối chưa, vì bầu không khí trong nhà dạo gần đây hết sức căng thẳng mà cô bỏ bữa liên tục thì nghe âm thanh phát ra trong phòng tắm.
Bà linh tính có chuyện chẳng lành vội chạy lại nhưng cửa đã bị khóa, lập tức bà chạy xuống lầu lấy chìa khóa và kêu người gọi điện cho Mộ Dung Trạch.
- Tại sao cô lại hành động như vậy, người nên khổ sở, tức giận là tôi, chính cô đã phản bội, mang cho tôi cái sừng to tướng.
Mặc dù đã kết hôn nhưng đây cũng chỉ là cuộc hôn nhân chính trị, cô không yêu anh, anh cũng không yêu cô.
Anh đã nghĩ sẽ nói với cô sau hai năm sẽ trả tự do cho cô, nếu cô an phận một chút đừng suốt ngày gây chuyện nhưng không ngờ mọi việc lại trở nên như vậy.
Tại phòng cấp cứu.
- Tút..
tút..
tút!
- Không xong rồi, nhịp tim đã ngừng đập.
- Mau, 1/2/3 tăng máy áp lên cao nhất!
Tiếng của các bác sĩ, y tá vang lên trong phòng cấp cứu, thật ồn ào nhưng qua giọng nói có thể nghe rõ sự căng thẳng, tập trung cao độ để kéo lấy sự sống cho cô gái trên ca phẩu thuật.
Bên ngoài hành lang, ngay lúc này đây là một sự huyên náo khác đang diễn ra.
- Tách..
tách..
tạch!
- Ngài_ Mộ Dung Trạch, xin hỏi có phải vợ ngài đang cấp cứu phải không?
- Có phải vợ ngài bỏ trốn theo người tình thất bại nên tự sát?
- Có phải cô Dương Mộng Hàm ngay từ đầu không đồng ý với cuộc hôn nhân này, hai người xảy ra tranh chấp nên mới có vụ tự sát?
- Nghe nói?
Hàng trăm câu hỏi vô căn cứ tiếp tục được nêu ra từ các phóng viên và ánh sáng chớp nhoáng phát ra từ những chiếc máy ảnh cứ chớp lên liên hồi như gõ từng nhịp vào lòng người, không cần biết đúng sai, bất chấp nạn nhân hay người nhà nạn nhân đang lo lắng, mệt mỏi.
Họ chầu chực, nôn nóng chỉ nhằm để chợp được tin tức béo bở nào đó và đăng lên trong bản tin ngày mai.
Cùng lúc đó là các vệ sĩ cũng bắt đầu nổ lực ngăn cản sự tràn lên của đám phóng viên ngăn cho họ đi vào phạm vi quấy nhiễu và tiếp xúc với anh- Mộ Dung Trạch- người thừa kế của tập đoàn JK- chồng của Dương Mộng Hàm- nữ tử đang trong phòng cấp cứu được các bác sĩ ra sức kéo khỏi bàn tay tử thần.
- Rầm..
choang..
bịch..
lạch cạch!
Âm thanh người té xuống và thiết bị rơi xuống từ các máy ảnh, một sự im lặng bao phủ, đám phóng viên run lên lập tức lui ra hai bên để tránh cơn thịnh nộ lúc này đây của anh.
- Lập tức cút hết cho tôi! Tiếng anh rít lên đầy sự phẫn nộ.
- Tôi không muốn bất cứ tin tức nào xuất hiện trên mặt báo lá cải vào ngày mai, nếu không..
hừ!
Anh nói với trợ lý và cũng là lời cảnh cáo với bọn phóng viên.
Dù sao người con gái trong phòng cấp cứu kia cũng là vợ anh, sao có thể để họ dùng từ ngữ lăng mạ như vậy.
Dù Dương Mộng Hàm, có thể không xem anh là chồng, đội cho anh một cái mũ xanh lè, lại còn tự sát trốn tránh..
nhưng là người đàn ông, anh phải có trách nhiệm bảo vệ cô cho đến khi họ ly hôn!
- Tốt nhất là em không chết nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho tên kia một cách dễ dàng!
Đó là những gì anh đang nghĩ lúc này.
Về phần Sở Tịnh Nhiên trước khi một lần nữa rơi vào bóng tối, cô cảm thấy một sức mạnh vô hình kéo cô vào trong cơ thể của cô gái mặc đầm ngủ, toàn thân là máu, tóc xõa lòa xòa không thể nhìn rõ dung mạo đang được cấp cứu kia.
Rõ ràng chỉ là người qua đường sau lại thành ra như này..