"Hạc Viễn... A, hức... Hạc Viễn..."
Ánh mặt trời xuyên qua ô cửa sổ chiếu một vòng lên giường. Một Omega nhỏ xinh đang cuộn tròn trong vầng sáng ấy, nhìn từ xa như thiên sứ đọa nhập phàm trần thiên sứ.
Gò má cậu ửng hồng, trên người toát ra một tầng mồ hôi mỏng, tóc bị mồ hôi thấm ướt nhẹp, đôi môi hồng nhuận ướt át khẽ mở, trong phòng tràn ngập mùi hoa ngô đồng, ngọt ngào như có thể hóa thành mật.
—— đây là dấu hiệu của kỳ phát tình.
Nhưng Alpha của cậu vẫn chưa về.
Kỳ phát tình lần này đến rất mãnh liệt như muốn phá hủy cậu. Máu trong cơ thể cuồn cuộn, thân xác kêu gào muốn được vuốt ve cắm vào.
"Hu hu hu, anh ơi... Hức... Hạc Viễn..." – Tình dục đã thiêu cháy thần kinh cậu, cơ thể càng lúc càng nóng bỏng, cậu bất lực vặn vẹo trên giường.
".... Ưm, Hạc Viễn... Hạc Viễn... Em khó chịu..."
Đối với người đã nếm được ngon ngọt của tình dục, một chút khoái cảm mỏng manh chẳng có tác dụng gì, cậu bất lực nắm chặt cậu em mềm sụp đáng thương trong tay, nhíu mày, khóe mắt có giọt nước mắt trong suốt, tủi thân như đứa trẻ mãi không được ăn kẹo.
Cố Hạc Viễn vừa mới đẩy cửa ra đã bị mùi hoa ngập phòng nổi lên dục vọng. Hắn hơi nhướng mày, bình tĩnh cởi quần áo, giơ tay kéo "roẹt" miếng dán ức chế trên cổ xuống. Không Alpha nào có thể cự lại vợ nhỏ nhà mình đang động dục, cho dù là Cố Hạc Viễn luôn luôn trầm ổn cũng không được.
Pheromone của hắn không thể tự khống chế, độ dày sẽ thay đổi theo cảm xúc của chủ.
Chỉ chốc lát sau, mùi bồ kết thoải mái mát lạnh bá đạo chiếm cứ từng tấc không gian trong phòng.
"Bé Thư." - Cố Hạc Viễn đi thẳng một đường về phòng ngủ, khi nhìn thấy Lâm Thư đang nằm trên giường tự an ủi, đôi mắt đen nhánh của hắn tức tốc tối sầm xuống, hương dẫn dụ cũng toát ra vẻ lạnh lẽo hơn hẳn.
"... Chồng ơi, muốn, muốn..."
Môi cậu lại bị lưỡi Cố Hạc Viễn bắt lấy, hắn càn quấy khoang miệng làm cậu vừa thở dốc vừa hổn hển: "Muốn, động..."
"Muốn? Bé Thư muốn cái gì?" - Cố Hạc Viễn dừng động eo, nằm đè lên người cậu, ác ý hỏi: "Hửm? Muốn cái gì?"
"Muốn, muốn em bé, muốn có em bé..."
Lâm Thư mới kết hôn không lâu đã nghĩ đến chuyện sinh con, nhưng không ngờ đã hai năm rồi mà cậu chưa có động tĩnh gì.
Lúc này tình dục tràn lan, cậu mơ màng nói lên mong muốn trong lòng mình, bàn tay nhỏ chống lên phần đùi trong rắn chắc của Cố Hạc Viễn như đang thúc giục hắn mạnh lên một chút.
Cố Hạc Viễn nghe xong trong ánh mắt nổi lên một tia nguy hiểm, nhưng chỉ chớp mắt một cái là lại quay về dáng vẻ dịu dàng như thường: "Được, cho em sinh."
Giọng hắn khàn khàn, bên trong cất giấu vô vàn chuyện từ xưa.
Hắn cúi người kéo Lâm Thư vào trong lồng ngực, đầu mũi cao thẳng vuốt ve ái muội trên tuyến thể sau cổ cậu, hương ngô đồng thơm ngọt càng làm hắn thêm mất hồn trong cảm giác được ngâm mình giữa mùi hoa.
Khoang sinh sản bị đâm mở thành một khe hẹp nhỏ, từng luồng tinh dịch đặc sệt bắn vào vách trong yếu ớt mẫn cảm khiến Lâm Thư run rẩy không ngừng. Khoang sinh sản đã bị tinh dịch lấp đầy, bụng nhỏ bằng phẳng hơi phồng lên như thể đang mang thai.
"Bé Thư thỏa mãn không?" - Cố Hạc Viễn yêu thương liếm lên tơ máu xung quanh tuyến thể, động tác hắn nhẹ nhàng như sợ đánh thức chú mèo con đang ngủ say.
Khoái cảm ngập đầu đã đánh mất tia ý thức cuối cùng của Lâm Thư, cậu mê hoặc lẩm bẩm hai câu "Không muốn chảy ra ngoài" "Muốn em bé", một lúc sau, cậu ôm cái bụng hơi phồng lên, hoàn toàn hôn mê.
Tác giả: Hi vọng mọi người thích, *cúi người* ~
Woanz: Cảm ơn mọi người đã đọc truyện. Chương nào tác giả cũng cảm ơn thế này nên tui chỉ ghi câu cảm ơn trong chương 1 để tránh ngắt quãng cảm xúc nhé.