Chương 86: Hồng quang cùng Hắc quang
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
“Đây là công pháp gì đây ah?, không những tác động rộng rãi, còn mang theo một lượng hỏa khí kinh người như vậy?”, có võ giả bên ngoài chấn kinh thần sắc!
Một đám cửu trọng võ giả thật không dám tin vào mắt mình!
Chính mình thế mà ngay một chiêu của tiểu tử này cũng không tiếp nối?
Bọn hắn trong miệng phun ra từng ngụm máu tươi, hai mắt xích hồng ngước nhìn Nhất Minh, trong mắt không che giấu được hoảng sợ chi sắc!
Tại một nơi trên đồi cao cách thị trấn không xa.
“Ca ca! ngươi xem đó là công pháp gì sao lại lợi hại như vậy?”, một thiếu nữ thân hình mảnh mai xinh đẹp quay sang một nam tử bạch bào điểm xuyết từng đường hồng vân, hỏi.
“Ta cũng không biết đây là công pháp gì, nhưng chiêu thức này nhìn rất giống với đám Hỏa Linh tộc kia!”, La Kích thần sắc ngờ vực, nói.
“Ah!, Ca ca ngươi nói chiêu thức vừa rồi là của đám Hỏa Linh tộc?”, La Hoa thần sắc kinh ngạc, hỏi.
La Kích lắc lắc đầu: “Ta cũng không biết, chỉ là chiêu thức vừa rồi trông rất giống công pháp của đám Hỏa Linh tộc kia mà thôi, ta cứ tưởng tên Nhất Minh kia hôm nay sẽ phải nằm lại tại đây, không ngờ hắn lực lượng lại cao đến trình độ này, xem ra hôm nay ta không có cơ hội báo đáp ân tình kia rồi!”
“Hắc hắc, ca ca ngươi muốn lấy thân báo đáp đến vậy sao?”, La Hoa cười tít mắt trêu chọc nói.
La Kích cóc đầu thiếu nữ một cái!
“Ai u!”, La Hoa hai tay ôm đầu, ánh mắt tràn đầy oan ức nhìn lấy thanh niên, miệng không ngừng kêu rên vài tiếng…
Trước đó, một trận chiến với Xích Khương, sở dĩ Nhất Minh có vẻ chật vật vô cùng, là vì thương thế chưa khôi phục hoàn toàn.
Tại lúc "hoá duyên" thương đoàn của Sở gia một trận chiến, Tam Thiên Kiếm Trận phát uy ra sức mạnh ngoài sức tưởng tượng của Nhất Minh, khiến hắn lâm vào trạng thái cạn kiệt linh lực cùng nội thương không nhẹ.
Xích Khương bản thân dùng song trọng xích làm vũ khí, lực lượng phòng thủ phải nói không có đao kiếm nào có thể sánh bằng.
Nhưng rất đáng tiếc cho hắn là Nhất Minh sử dụng là Huyền cấp binh khí có phù văn hỗ trợ, cho nên mới có thể phá tan phòng ngự của hắn.
Hơn nữa, tại trong tình trạng nội thương như thế mà Nhất Minh vẫn có thể dùng Huyết Chiến Bát Phương hạ gục Xích Khương, thì đám người này bây giờ hoàn toàn không có cửa chống lại!
Huyết Chiến Bát Phương đạt tới tiểu thành cấp độ, lực lượng phát ra hoàn toàn không phải trước kia có thể so sánh.
Nếu như nói nhập môn trước kia có thể phát huy ra hai thành lực lượng, thì khi đạt tiểu thành cấp độ liền có thể phát huy ra gần gấp đôi số đấy!
Đừng xem chỉ là hơn nhau chỉ một hai thành lực lượng, nhưng một khi vận dụng linh lực bên trong cơ thể bạo phát đi ra, đó là một nguồn sức mạnh mà Tôi Thể cảnh không tài nào có thể kháng cự!
“Nếu như ta tiếp tục tu luyện chiêu thức này đạt tới đại thành mà nói, lực lượng phát ra còn phải gấp đôi như thế này, chỉ cần nghĩ thôi cũng biết được chiêu thức này vô cùng đáng sợ!”, Nhất Minh thầm nghĩ.
Đám cửu trọng võ giả từ từ đứng dậy, trong miệng dính đầy máu tươi, một tay ôm ngực, thần sắc tái nhợt vô cùng nhìn lấy Nhất Minh.
Lưu Đổng nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi lộ ra tán thưởng vẻ mặt!
“Tiểu Dương, nếu như ngươi cùng hắn đối chiến thì ngươi có bao nhiều phần nắm chắc?”, Lưu Đổng nhìn sang Tiểu Dương hỏi.
“Bẩm công tử, chỉ dựa vào chiêu thức vừa rồi bản thân thuộc hạ không có phần nào nắm chắc có thể nói, nhưng chiêu thức này đòi hỏi cần phải tiêu hao một lượng lớn linh lực mới có thể thi triển ra.
Nếu như bình thường giao thủ mà nói, tại hạ có năm thành nắm chắc cầm xuống tiểu tử này!”, Tiểu Dương chắp tay một cái, nói.
“Năm thành sao!”, Lưu Đổng hai mắt khẽ híp không biết đang suy nghĩ cái gì.
Tiểu Dương nghe được lời này, tưởng công tử nhà mình đang thất vọng lắm, hắn liền tranh thủ bổ sung nói:
“Một mình thuộc hạ tuy có năm thành nắm chắc, nhưng nếu có thêm một đám võ giả này trợ trận mà nói, thuộc hạ tự tin có tám thành nắm chắc cầm xuống hắn!”
Lưu Đổng nghe vậy liền gật gật đầu: “Vậy ngươi tranh thủ cầm xuống hắn, kéo dài thời gian sẽ có nhiều phiền phức không cần thiết!”.
“Vâng, công tử!”
Dứt lời,
Tiểu Dương bước ra một bước, một thân khí thế không hề che giấu chút nào bạo phát đi ra, đám người thần sắc nghi hoặc nhanh chóng quay đầu nhìn lại, liền thấy một tên thanh niên mặc hắc y, bên hông còn đeo một đai lưng màu đỏ ngòm thoạt nhìn bá khí vô cùng.
“Hung đồ Nhất Minh!, ngươi giết người vô số, việc ác bất tận, chiêu thức vừa rồi của ngươi thoạt nhìn rất giống với người của Hỏa Linh tộc, ngươi nếu thức thời mà nói liền bó tay chịu trói theo ta về Thương Minh Thành để Trấn thủ đại nhân tra xét điều này.
Còn nếu như cố ý phản kháng mà nói, ta cho rằng ngươi cấu kết Linh tộc, tàn sát Nhân tộc chúng ta, việc ác bất tận thế này phải lập tức đem tru diệt!”
Tiểu Dương thanh âm bá khí vô cùng, vang vọng vào tai của tất cả mọi người xung quanh.
Nhất thời, một đám võ giả liền nổ!
“Ta đi! Tên hung đồ tiểu tử này vậy mà cấu kết Linh tộc?”
“Ta nói làm sao lại có hỏa khí mạnh như vậy, thì ra là chiêu thức của Hỏa Linh tộc ah?”
“Con mẹ ngươi, chiêu thức hệ hỏa liền là của Hỏa Linh tộc?”
Một trận xôn xao bàn tán, có người biểu thị ác ý nhưng cũng có người biểu thị hòa ý, nhưng đa phần đều là hướng về Nhất Minh chỉ trích mà tới!
“Cấu kết Linh tộc? Hahahaha!
Ngươi nói ta cấu kết linh tộc là ta cấu kết Linh tộc?, ngươi tự cho mình là cái gì?, lại có thể phán định tội danh cho người khác?”
Nhất Minh giận quá mà cười, nói.
“Ta không cần biết ngươi có cấu kết hay không, nếu ngươi chấp mê bất ngộ ta liền đem ngươi trấn sát tại nơi này, để tránh sau này ngươi trở thành ma đầu gây họa cho Nhân tộc ta!” Tiểu Dương ngữ khí lạnh lùng nói.
“Ma đầu?, hảo một cái danh ma đầu!
Nếu ngươi đã cho rằng ta là ma đầu vậy thì ta chính là ma đầu!”, Nhất Minh cười to một tiếng, thần sắc lạnh lùng về phía thanh niên áo đen, nói.
Dứt lời,
Nhất Minh toàn thân hồng quang đại thịnh!
Trường đao trong tay “ông ông” tác hưởng, tựa như một con mãnh thú vô cùng phấn khích khi được chiến đấu đồng dạng, hồng quang bắt đầu bao khỏa xung quanh trường đao, cuồng bạo nhiệt khí từ trong cơ thể bắt đầu bạo phát đi ra!
Nhất Minh hai chân dẫm một cái.
Thân hình hóa thành một đạo hồng quang mang theo từng tiếng hừng hực thanh âm, hướng về Tiểu Dương chém tới!
Tiểu Dương trong tay trường thương ra khỏi vỏ, cuồng bạo linh khí được quán trú vào bên trong, lóe lên từng trận hắc quang, hướng về Nhất Minh quét ngang một kích!
Một đao một thương ầm vang chấn động!
Hồng quang cùng hắc quang không ngừng chớp động, khói bụi mịt mù dâng lên bắt đầu che lấp toàn bộ ba trượng xung quanh.
Từ bên ngoài nhìn vào, cả đám võ giả chỉ thấy được một hồng một hắc không ngừng chớp nhoáng, thanh âm “leng keng” của binh khí va chạm không ngừng, từng trận linh khí bạo động “ầm ầm” vang lên.
“Thật mạnh chiến lực!” có võ giả cửu trọng không nhịn được tán thưởng một cái!
Mới vừa một đao kia là tốc độ cùng lực lượng được Nhất Minh phát huy đến cực hạn, nhưng vì chiêu thức Huyết Chiến Bát Phương vừa rồi tiêu hao của hắn không ít linh lực, cho nên, giờ khắc này hắn chỉ còn lại năm thành linh lực mà thôi.
Nhưng với năm thành linh lực, cũng chỉ miễn cưỡng giao thủ ngang tay với tên Tiểu Dương mà thôi!
“Thương pháp của ngươi thật sự khiến ta mở rộng tầm mắt!”, Nhất Minh nhếch lên nụ cười sảng khoái, nói.
Tiểu Dương cũng không có chịu thua ý tứ: “Đao pháp của ngươi cũng không có khiến ta thất vọng!”
Hai người vừa đánh nhau túi bụi, vừa không ngại khen tặng đối thủ của mình một câu.
Mặc dù cả hai đang là sinh tử đấu, nhưng Nhất Minh biết rằng đám chó hoang kia vẫn đang rình rập để cắn hắn một cái, cho nên hắn vẫn luôn duy trì cảnh giác với mọi biến động xung quanh!
Keng một tiếng!
Cả hai đều lui nhanh về phía sau, một trận giao chiến vừa rồi, cả hai đều đã biết được phần nào sức mạnh của đối phương.
Lúc này mấy cái võ giả lấy cửu trọng tu vi dẫn đầu, đồng thời hướng về phía Nhất Minh oanh kích mà đến!
Nhất Minh cũng không có e ngại cái gì, Quỳ Hoa Trục Nhật thi triển mà ra!
Thân hình hắn lóe lên một cái, một đạo tàn ảnh để lại nguyên địa, còn bản tôn đã xuất hiện ở một tên cửu trọng võ giả sau lưng.
Nhất Minh quanh thân hồng quang chiếu rọi, một tay cầm đao thân hình xoay một cái, một vòng hồng quang lóe lên nửa vầng bán nguyệt mang theo từng trận “hừng hực” thanh âm quét ngang mà ra!
Viêm Vũ!
Trong khoảnh khắc đó, quanh người Nhất Minh hồng quang bao khỏa, trận trận nhiệt khí tinh thuần nóng rực, mang theo một vòng sắt bén đao quang lướt nhanh mà qua.
“Vù” một tiếng vang lên!
Trường đao nửa vòng quét ngang một cái, trong một nháy mắt lấy Nhất Minh làm trung tâm, mỹ lệ ánh đao huy sái tạo thành, nửa vầng bán nguyệt màu đỏ ngòm lướt ngang qua cổ của một đám võ giả trước mặt.
“Phốc! Phốc! Phốc! Phốc!”
Liên tiếp bốn thanh âm vang lên, huyết vũ bay đầy trời, bốn đạo thân ảnh không đầu ngay lập tức ngã nhào xuống đất không còn sinh cơ!
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà ah, hắc hắc!