Chương 76: Hóa duyên
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Linh khí bên trong hai khối linh thạch đã được Nhất Minh hoàn toàn hấp thu toàn bộ.
Bình thường mà nói, võ giả Tôi Thể cảnh muốn luyện hóa toàn bộ linh khí bên trong một khối linh thạch thành linh lực cần ít nhất khoảng hai ngày thời gian.
Đó là đối với Tôi Thể thất trọng trở lên, còn như Tôi Thể thất trọng trở xuống thì cần thời gian nhiều hơn gấp đôi, thậm chí gấp ba lần tùy theo tu vi của mỗi người.
Sở dĩ hấp thu lâu như vậy là vì võ giả cần phải chuyển hóa linh khí trong linh thạch trở thành linh lực tích trữ cho bản thân.
Giai đoạn này cần võ giả tập trung vận chuyển từng vòng chu thiên bên trong cơ thể.
Nhất Minh thì không giống, hắn không cần phải chuyển hóa cái gì, chỉ cần hấp thu linh khí vào bên trong vận chuyển linh khí chảy theo kinh mạch thì “giọt tí tách” sẽ tự động chuyển hóa thành linh lực cho cơ thể.
Chính vì thế mà hắn mới có thể nhanh chóng khôi phục linh lực như thế, nếu tính ra thời gian thì hai khối linh thạch hắn chỉ tiêu tốn không đến một khắc liền có thể hấp thụ hoàn toàn.
Nhất Minh từ từ đứng dậy kiểm tra thân thể một chút.
Từ trên xuống dưới bị thương không nhẹ, cánh tay trái của hắn bị thương khá nặng, hiện tại cảm giác đau nhức đã bắt đầu truyền đến, do tác động của linh khí bạo tạc vừa rồi mà bây giờ hắn có một chút đầu choáng mắt hoa.
“Phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, nhưng trước hết phải xử lý một số việc đã, không thể để cho trận chiến này trở nên vô nghĩa được!”
Nhất Minh thầm nghĩ trong lòng, hắn dần dần bước đi về phía ba người Điền Trung.
Ba người hiện giờ đang nằm thoi thóp trước mắt hắn, Nhất Minh cũng không có chần chờ cái gì, đối với hắn đây chính là linh điểm ah!
Trường đao trên tay nhẹ nhàng lấy đi tính mạng của ba người, Nhất Minh không tiếp tục ở lâu mà bước nhanh đến vị trí của thương đội cách đó không xa.
Lão Lý cùng đám người nhìn thấy Nhất Minh huyết tinh đầy người trong tay cầm đao đang chậm rãi bước về phía bọn hắn, giờ khắc này trong mắt đám người Nhất Minh không khác gì một tên hung thần ác sát giết người như ngóe.
“Lý thúc! hắn.
.
hắn.
.
hắn đang đi tới chỗ chúng ta, làm … làm sao bây giờ ah!” thanh niên thần sắc hốt hoảng nhìn sang lão già áo xám, hai tay không tự chủ giật giật tay áo của lão, gấp giọng nói.
Thương đội mặc dù cách xa chỗ chiến đấu một khoảng nhưng cũng bị lực lượng dư ba tác động đến, ba con ngựa kéo hàng hóa đã hốt hoảng chạy đi mất, hiện giờ chỉ còn lại một đống hàng hóa nằm ngổn ngang cùng một đám phàm nhân ánh mắt sợ hãi nhìn lấy Nhất Minh.
Nhất Minh bước đến bên cạnh đám người dừng lại phía trước thanh âm lạnh nhạt nói:
“Ta không muốn phí thời gian, cho các ngươi nửa chén trà nhỏ, linh thạch trên người toàn bộ giao ra, nếu không thì cũng đừng trách ta không báo trước!”
Nghe được lời này, cả đám người nuốt một ngụm nước bọt!
“Ta.
.
ta giao!” có người đầu tiên lên tiếng mở miệng nói.
Đây là một thanh niên khoảng chừng 23 tuổi, bộ dáng tựa như hạ nhân bên trong Sở gia lần này được phân phó đi theo thương đội làm công tác hậu cần.
Hắn vốn chỉ là một nho nhỏ hạ nhân mà thôi, nếu như chết ở chỗ này thì được không bù đủ mất.
Thế là, có thanh âm thứ nhất vang lên thì có thanh âm thứ hai, sau đó là liên tiếp rộn ràng đám người nhanh chóng giao ra linh thạch trong người đặt xuống đất trước mặt Nhất Minh.
Nhất Minh quét mắt nhìn qua đám người ai nấy cũng đều sợ sệt không dám đến gần hắn, điều này khiến hắn cảm thấy bất đắc dĩ vô cùng.
“Ta đáng sợ như vậy ah?” Nhất Minh thầm nghĩ trong lòng.
Nếu như Nhất Minh mà thấy được bộ dáng của hắn lúc này thì sẽ hiểu tại sao đám người lại sợ hãi như vậy!
Rất nhanh, cả đám người đều đã tập hợp đủ linh thạch chất thành một đống nhỏ trên đất.
Nhất Minh nhìn thấy một đống linh thạch này liền hài lòng gật đầu!
Đống linh thạch này cộng lại chí ít cũng phải hơn 300 khối, đây là một bút lớn ah!
“Quả thật không cách nào giàu nhanh bằng việc “hóa duyên” như này, hắc hắc.
” Nhất Minh thầm nghĩ.
Nảy giờ hắn liếc nhìn xung quanh mấy vòng cũng không nhìn ra được vật gì khác thường, đa số đều là các sản phẩm vải vóc lụa là cùng một số thương phẩm khác.
Đống thương phẩm này đối với hắn cũng không có tác dụng gì, cho nên hắn cũng không có ý định “hóa duyên” ý nghĩ.
“Ta cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu ai còn linh thạch trong người thì lập tức giao ra, nếu không, toàn bộ sẽ phải qua đời tại chỗ.
”
Nhất Minh cũng không phải là đồ đần, đám người này nhanh chóng giao ra linh thạch nhiều như vậy chắc hẳn sẽ có một số người tiếc của không thèm giao ra.
Đám người này tám phần trong lòng mang ý nghĩ: “Nhiều như vậy linh thạch giao ra, ta chỉ có một chút linh thạch mà thôi, giao hay không giao thì hắn cũng không phát hiện được!”
Những tâm tư này làm sao Nhất Minh không biết cho được!
Những thành phần này đục nước béo cò, chỉ làm một chút tiểu động tác mà cứ tưởng rằng bản thân mình thông minh!
Cả đám người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không ai dám tự mình đứng lên.
Bọn họ cũng đâu có bị ngu!
Nếu giờ này đứng lên mà nói, không chừng bản thân sẽ làm chim đầu đàn có khi sẽ chết không có chỗ chôn.
Nhất Minh quan sát sắc mặt đám người trong lòng cười lạnh.
“Xem ra các ngươi đã làm ra quyết định ah!”
Dứt lời, Nhất Minh thân hình nhoáng một cái, thân hình ngay lập tức tiếp cận một thanh niên trong đám người, một đao hướng lồng ngực của hắn xuyên thẳng ra sau.
Tên hạ nhân này trên mặt tràn đầy hoảng sợ!
Hắn không ngừng kêu “ô ô” máu từ trong miệng liên tiếp trào ra, không được bao lâu thì thân hình hoàn toàn bất động không còn nhúc nhích.
Nhất Minh rút đao ra khỏi người, chậm rãi từ sau lưng của hắn móc ra một viên linh thạch, tên này ban nảy nhân lúc hỗn loạn mà cất giấu linh thạch ra sau lưng, hắn tưởng rằng Nhất Minh sẽ không để ý đến mình cho nên mới làm ra quyết định như vậy.
Nhìn thấy Nhất Minh chưa gì hết liền trực tiếp giết người, một đám phàm nhân hai chân mềm nhũn ngã trên mặt đất, ánh mắt không che giấu được sự sợ hãi bao trùm toàn thân.
“Các ngươi còn một cơ hội cuối cùng, sự kiên nhẫn của ta có hạn, cho nên… đừng có giở trò trước mặt ta, lần tiếp theo tất cả sẽ chết!”
Nhất Minh nhìn đám người trường đao trong tay lắc lắc một cái, máu tươi từ trên lưỡi đao chảy xuống phối hợp với một thân đầy huyết tinh của hắn liền khiến đám người còn lại không còn dám làm tiểu động tác gì nữa!
Nhìn thấy đám người còn lại thành thành thật thật giao ra, Nhất Minh nở nụ cười hòa ái vô cùng: “Đấy, làm như vậy có phải dễ nhìn hơn không? Tại sao lại phải cố chấp như vầy đâu?”
Hắn bước đến gần nhóm linh thạch, lần lượt đem chúng nó ném vào bên trong nhẫn trữ vật, cộng thêm đống linh thạch này nữa chí ít cũng phải đạt 400 khối!
Phát tài, phát tài ah!
Nhất Minh trong lòng vui vẻ, toàn bộ thu gom linh thạch vào bên trong nhẫn trữ vật sau đó quay người rời đi nguyên địa.
Đám người nhìn thấy tên ôn thần không có làm khó dễ liền thở phào một hơi, cả đám tựa như bong bóng xì hơi đồng dạng đều nằm bẹp trên mặt đất thở hổn hển.
Nhất Minh hắn không có quay ngược trở về đường cũ ý nghĩ, trong lúc hắn thu gom linh thạch thì cơ thể hắn truyền tới một số cảm giác không thoải mái chút nào.
Trên lưng hắn truyền tới một loại cảm giác tựa như kiến cắn đồng dạng, không đau cũng không nhức nhưng rất là phiền!
Nhất Minh quay sang phương hướng sau lưng nhìn lại thì thấy có một số người từ đằng xa quan sát lấy hắn, điều này khiến hắn bất đắc dĩ vô cùng.
Động tĩnh chiến đấu của nơi này truyền ra quá lớn khiến một số võ giả tụ tập lại đây, ắt hẳn không lâu sau liền sẽ truyền đến Thương Minh Thành.
Cho nên hắn không thể quay về bằng đường cũ được nữa, đành phải tiến về thị trấn gần đây, dựa theo tốc độ hiện tại của hắn hẳn là không đến kịp khi trời tối.
Nếu như có ngựa thì may ra đến kịp!
Nhưng Nhất Minh cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc hướng về thị trấn chạy đi, trên đường còn không ngừng quan sát các ngã rẽ tìm nơi cư trú tạm thời để khôi phục thương thế trong người.
Sau khi Nhất Minh rời đi nguyên địa nửa ngày, liền có một đám nhân mã nhanh chóng phi tới.
Nhìn thấy điều này, Lý lão cùng một đám phàm nhân nhất thời mừng rỡ trong lòng, bọn hắn còn tưởng rằng bản thân sẽ phải qua đêm lại nơi khỉ ho cò gáy này chứ, không ngờ trong thành lại nhận được tin tức nhanh như vậy.
“Hí…”
Tiếng ngựa vang lên, một người trung niên mặt đầy vết thương thần sắc dữ tợn cầm đầu một đám võ giả mang theo đao kiếm trên người quát hỏi:
“Các ngươi là ai? Có phải tên Nhất Minh kia chiến đấu ở đây?”
“Bẩm tiền bối, chúng ta là thương đội của Sở gia, quả thật là tên Nhất Minh kia đã chiến đấu ở đây, nhưng hắn đã rời đi từ nửa ngày trước.
” lão Lý đứng ra thần sắc cung kính chắp tay nói.
“Chuyện này là thật? Hắn đi về hướng nào rồi?” trung niên mặt thẹo thần sắc vui mừng gấp giọng hỏi.
“Bẩm tiền bối, hắn cướp toàn bộ linh thạch của chúng ta, bản thân bị thương không nhẹ hướng về phía thị trấn chạy đi rồi.
” lão Lý gật gật đầu nói.
“Hahaha tốt! cái này thưởng cho ngươi!” nói, trung niên mặt sẹo quăng một khôi linh thạch cho lão, sau đó dẫn đội phi ngựa rời đi.
Nhìn thấy khối linh thạch trong tay, Lý lão mặt đen như đáy nồi không biết nói cái gì cho phải!
Không đến nửa khắc thời gian liền đã có đội thứ hai, đội thứ ba liên miên chạy đến.
Lý lão nhìn thấy một màn này khóe miệng cho giật một cái…
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà ah, hắc hắc!