Chương 43: Bảo Tàng Đồ
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Ngồi gần đó chính là hai nam một nữ.
Một nam trong đó là một gã trung niên nhân, mày rậm, mắt to, toàn thân cơ bắp trông vô cùng mạnh mẽ bộ dáng.
Một nam còn lại thì có vẻ yếu hơn nhiều, thân hình không có vẻ gì là cơ bắp, trạc nhìn như nam tử khoảng 20, một thân làm lam y phục trông như là thư sinh đọc sách hơn là tán tu lang bạt giang hồ.
Còn lại là một nữ tử thân hình mảnh mai, diện mạo tú lệ, mặc một thân y phục màu tím đang ngồi cạnh bên nghe hai nam tử trò chuyện.
"Chuyện này đệ nói nhưng là thật sự?" Trung niên nam tử nhìn về phía thư sinh mặt nghiêm túc hỏi.
"Chuyện lớn như vậy đệ làm sao dối gạt huynh làm gì.
Hơn nữa, người xảy ra chuyện lại là bằng hữu của đệ, đệ không thể khoanh tay đứng nhìn được ah.
Nếu không phải đệ tu vi yếu kém thì đệ đã tự mình đến đó đoạt lại vật kia rồi."
Thư sinh nam tử cười khổ một cái, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ nói.
"Thế nhưng là bằng hữu của đệ làm sao lại có "Bảo tàng đồ" trong tay?
Theo ta được biết, trước đó trên bàn đấu giá vật này đã rơi vào tay của một cường giả khác cơ mà.
Làm sao lại tới tay của bằng hữu đệ được, lẽ nào trong đó có trá?"
Trung niên nam tử một mặt tỏ vẻ nghi ngờ dò hỏi.
"Chuyện này huynh xin yên tâm.
Bằng hữu đó của đệ gia cảnh cũng không phải bình thường.
Vì muốn tranh đoạt quyền lực trong gia tộc cho nên mới bỏ ra cái giá lớn để đánh cược một lần.
Bảo tàng đồ kia là được bằng hữu đệ đứng ra mua lại.
Nhưng không ngờ trên đường phản hồi Thương Minh Thành liền bị một đám cướp chặn đường đánh giết.
Hắn may mắn dữ lắm mới có thể thoát thân trở về.
Nhưng hiện tại toàn bộ tiền tài đều để lại ở đó, cho nên hắn không có cách nào tiến hành ban bố phù chiếu, chỉ còn cách nhờ vả huynh thông qua đệ."
Thư sinh nam tử chậm rãi kể lại toàn bộ sự việc, mặc dù thanh âm không lớn lắm, nhưng khoảng cách không xa Nhất Minh vẫn có thể nghe được một chút.
"Như vậy ah! Đám cướp kia là ai, có lai lịch gì đệ chắc hẳn là minh bạch, nếu không đệ cũng không tìm ta nói dài dòng như thế"
Trung niên nam tử gật đầu một cái nói ra.
"Chuyện này là đương nhiên, đệ đã tìm đến huynh thì đã là có phần nắm chắc.
Không biết huynh có từng nghe đến Đông sơn ngũ hổ?"
Thư sinh nam tử thấy được sư huynh trước mặt không có trực tiếp từ chối hắn liền vui vẻ trong lòng, hỏi.
"Có nghe qua một hai, nhưng ta cũng chưa từng bái kiến qua đám cướp này, đệ nói nghe một chút" trung niên nam tử nhàn nhạt nói.
"Đám cướp này cái tên nói lên tất cả, bọn hắn trước kia là năm người thuộc năm tổ chức cướp bóc khác nhau.
Sau này bọn hắn bị một đám hậu bối của chính đạo tông môn "trừ ma vệ đạo" khiến bọn hắn như mắc một cây đinh trong cuốn họng.
Cách đây không lâu bọn hắn liền chủ động liên hợp lại với nhau phân ra thành năm vị đường chủ.
Mỗi người đều như trước kia quản lý khu vực của mình, nhưng trên danh nghĩa là hợp lại thành một để khiến cho đám chính đạo tông môn không còn dám trắng trợn "trừ ma vệ đạo" nữa.
Mặc dù chuyện này không phải là bí mật gì, nhưng cũng khiến một số tông môn e ngại.”
Thư sinh nam tử chậm rãi nói ra, một mặt nhìn về phía trung niên nam tử tựa như xem mỗi một chi tiết biến hóa trên sắc mặt trung niên, muốn biết thêm về thái độ đối với chuyện này bộ dáng.
Nhưng đáng tiếc là trung niên nam tử trước sau như một, sắc mặt không hề có một chút biến hóa nào, tiếp tục nghe lấy.
“Nếu nói về sức mạnh của năm vị đường chủ này thì đệ thông qua vị bằng hữu đó có biết một hai.
Nếu như tin tức mà bằng hữu đệ cung cấp không sai lệch mấy, thì vị đường chủ ra tay đánh cướp gọi là Nhị Hổ, có thực lực khoảng Tôi Thể bát trọng cùng mấy vị đường chủ khác cũng không sai biệt lắm.” thư sinh nam tử mặt không đổi sắc nói ra.
“Tôi thể bát trọng? nhị ca huynh không có nhầm lẫn gì chứ?
Mặc dù muội không có ra giang hồ bao lâu, nhưng cũng có nghe qua vị đường chủ có danh hiệu Nhị Hổ đó thực lực cũng là Tôi thể cảnh đỉnh phong mới đúng ah?”
Lúc này, nữ tử ngồi kế bên mới lên tiếng hỏi một câu.
“Tam muội nói cũng không sai, trước đó tên Nhị Hổ có thực lực đỉnh phong cấp độ.
Ta nghe nói hắn thiếu chút nữa liền có thể bước vào nửa bước Chân Nguyên cấp độ.
Nhưng tạo hóa trêu ngươi, hắn bị một vị thiên kiêu của gia tộc nào đó đánh trọng thương, khiến tu vi thiếu hụt rơi xuống.
Cho nên dựa theo tin tức mà bằng hữu của ta cung cấp thì tên Nhị Hổ này chỉ còn Tôi Thể bát trọng tả hữu.”
Thư sinh nam tử nhẹ giọng giải thích.
“Thì ra là thế, nếu chỉ có tu vi tôi thể bát trọng thì với sức của đại ca hẳn là có thể đánh bại tên Nhị Hổ đó không thành vấn đề.” nữ tử gật gật đầu nhìn sang trung niên nói.
“Tam muội nói thế sai rồi.
Việc ta có thể chiến thắng Nhị Hổ hẳn là có thể nắm chắc, nhưng Nhị Hổ cũng không phải chỉ có một người ah?
Nếu như Nhị Hổ hắn là bát trọng cảnh giới thì ta cũng không e ngại, nhưng lỡ như hắn có thể khôi phục lại tôi thể cửu trọng thì ta cũng chỉ có thể cùng hắn một trận chiến mà thôi.
Dù sao từ đây đến địa bàn của hắn cũng mất thời gian không phải!
Việc có giành được Tàng Bảo Đồ hay không thì đó không phải việc mà ta có thể quyết định được.
Cho nên, theo ta thì việc này có quá nhiều việc “ngoài ý muốn” cần phải cân nhắc cân nhắc một hai.”
Trung niên nam tử khoác khoác tay trầm giọng nói.
“Đại ca nói không sai, nếu chỉ dựa vào ba người chúng ta thì cũng không có cách nào, nhưng nếu có thêm một người mạnh không kém gì đại ca thì sao?”
Thư sinh nam tử híp mắt nhìn về phía Nhất Minh nhìn một cái, thấp giọng nói ra.
Cái nhìn này khiến Nhất Minh ngồi một bên khẽ cau mày.
Hắn mặc dù nghe chuyện của người khác, nhưng cũng không thích bị người khác lợi dụng.
Nhưng nếu có nhiều tiền thì là chuyện khác à nha, hắc hắc.
Trung niên nhìn thấy ánh mắt đầy thâm ý của nhị đệ mình, liền quay người nhìn sang Nhất Minh đang ngồi một bên ăn đậu hủ, một bộ chuyện không liên quan đến ta bộ dáng.
“Đệ nói là tên thiếu niên này?
Ah, ta nhớ rồi, đây không phải là tên Nhất Minh tiểu tử kia hay sao?”
Nói đến đây, trung niên bắt đầu lớn giọng nhìn sang Nhất Minh nói.
Nhất Minh hắn nhất thời buông đậu hủ trong bát xuống, nhìn sang trung niên một mặt mộng bức bộ dáng.
Hắn cảm giác tên trung niên này khi nhắc đến hắn tựa như rất vui vẻ thì phải?
Trung niên lập tức đứng lên, đi về phía Nhất Minh chắp tay một cái cười to nói:
“Là Nhất Minh tiểu hữu ah! Thật không ngờ hôm nay có thể nhìn thấy người thật, quả thật đúng là anh hùng xuất thiếu niên ah.
Cũng nhờ Nhất Minh tiểu hữu mà ta hốt một cái to chà bá lửa hahaha”.
Ngươi hốt cái gì to cơ?
Nhất Minh nhất thời đầu óc đứng máy không hiểu ra sao, nhưng ngoài mặt vẫn là một bộ tươi cười.
“Đúng là tại hạ, xin hỏi sư huynh có việc gì chỉ giáo?” Nhất Minh cũng không thất lễ chắp tay đáp trả.
“Chỉ giáo thì không có, chẳng qua là từ việc tiểu đệ ngươi lần trước chiến thắng lôi đài khiến ta hốt được một mẻ lớn linh thạch.
Việc này còn chưa đa tạ tiểu huynh đệ ngươi.
Đến đến đến, bà chủ cho ta hai bình nữ nhi hồng cùng hai cô gái đẹp…à không”.
Trung niên cười to vỗ vỗ vào lưng Nhất Minh nhìn về phía gian nhà, nói.
“Thì ra là thế! Việc này cũng là sư huynh tin tưởng vào ta đó chứ, nếu không tại hạ cũng khó mà vượt qua được” Nhất Minh cười cười khách khí một câu.
Trung niên nam tử sâu sắc nhìn Nhất Minh một cái, trong bụng nở hoa cười to một cái.
Cổ nhân nói không sai, ai rồi cũng thích được vuốt mông ngựa thôi!
“Rượu đến rồi đây!” Ngọc Nhi thân hình mảnh mai, nhanh nhẹn mang hai bình rượu ra để lên bàn cười nói.
“Đa tạ tiểu cô nương.
Đến, chúng ta phải uống một chén mới được, đạ tạ tiểu huynh đệ vì đã chiến thắng, hahaha”
Trung niên cùng thư sinh nam tử và nữ tử cùng nâng chén húp cạn.
Nhất Minh thấy bọn họ nhiệt tình như vậy cũng không để ý cái gì, cũng nâng chén uống một hơi cạn sạch không còn một mảnh.
“Nói đến, các vị sư huynh sư tỷ đến đây cũng không phải chỉ vì cảm ơn tiểu đệ đâu chứ hả?” Nhất Minh đặt chén rượu lên bàn, hỏi.
Trung niên nam tử cùng thư sinh bốn mắt nhìn nhau một cái cười cười nói:
“Tiểu huynh đệ quả thật không thích lòng vòng, thật đúng ý ta.
Như vừa rồi tiểu huynh đệ cũng đã nghe được chút ít rồi ah?”
Trung niên nam tử mặt đầy thâm ý, sâu sắc hỏi.
“Quả thật là có nghe được một hai, nhưng không quá tường tận, làm phiền các vị thuật lại một lần để tiểu đệ nắm rõ hơn.” Nhất Minh nói.
“Không có việc gì” Trung niên khoác khoác tay nói.
Sau đó, thư sinh nam tử lần lượt nói lại một lần nữa cho Nhất Minh biết toàn bộ tin tức.
“Chuyện là như vậy, Nhất Minh huynh đệ có hứng thú tham gia chuyện này hay không?” thư sinh nam tử sâu sắc nhìn Nhất Minh hỏi.
Nhất Minh nhìn ba người trầm ngâm hồi lâu nói:
"Có một điều tiểu đệ thắc mắc trong lòng"
"Ồ? Có chuyện gì Nhất Minh huynh đệ không ngại nói thẳng" thư sinh nam tử thẳng thắng nói.
"Cũng không có gì to tát, chẳng qua là tại hạ thắc mắc các vị sư huynh sao không tìm người khác mà lại tìm tại hạ, chúng ta cũng chỉ mới gặp mặt lần đầu không phải?"
Nhất Minh cười cười thản nhiên hỏi.
"Là vậy ah! Nghi vấn của huynh đệ đây ta cũng minh bạch phần nào.
Nếu như nói chúng ta chỉ tìm một mình Nhất Minh huynh đệ đây thì cũng không phải.
Trước đó, ta cũng đã tự mình tìm một số bằng hữu khác nhưng bọn họ đều có phù chiếu trong người không tiện tham dự việc này.
Còn những người khác nữa thì bọn họ đòi hỏi thù lao quá mức, ta cũng không có cách nào.
Hôm nay ta cùng tam muội gặp đại ca mới đem việc này cáo tri, vô tình gặp Nhất Minh huynh đệ cho nên ta mới lâm thời khởi ý".
Thư sinh nam tử không nhanh không chậm giải thích nói.
"Thì ra là vậy, nếu đã như vậy thì tại hạ cũng sẽ không từ chối ngay lập tức.
Nhưng chuyện này giống như trung niên đại ca đây nói, yếu tố “ngoài ý muốn” có quá nhiều điểm cần phải làm rõ.”
Ngưng một chút, Nhất Minh quyết định nói thẳng:
“Nếu không như vầy, đệ cùng các vị sư huynh sư tỷ trước hết thăm dò thăm dò.
Nếu như đến đó tin tức không sai biệt lắm thì tiểu đệ có thể ra tay.
Còn không thì xin thứ lỗi, tiểu đệ cũng chỉ có một cái mạng nhỏ mà thôi.”
“Chuyện này là đương nhiên! huynh muội bọn ta cũng định như vậy.
Dù sao thì nội trong một năm hoàn thành việc này thì bằng hữu ta đều sẽ có thâm tạ, chúng ta vẫn có thời gian thong thả việc này.”
Thư sinh nam tử nhìn thấy Nhất Minh không có trực tiếp cự tuyệt liền vui vẻ cười cười nói.
“Được, nếu như hoàn thành việc này thì chúng ta cứ luận theo công lao phân chia tài nguyên là được.
Các vị thấy thế nào?” Nhất Minh thâm ý nhìn ba người nói.
Ba người nghe vậy liền trong bụng nở hoa, ngoài mặt vẫn điềm nhiên nói: “Không có việc gì, cứ theo như lời tiểu đệ nói”.
“Được, trong thời gian này đệ còn có việc phải xử lý trong thành, không biết ba vị cảm thấy thế nào? ”.
Nhất Minh gật đầu một cái nói.
“ Không có việc gì, trong thời gian này chúng ta cũng sẽ xác thực tin tức việc này.
Một tháng sau tại cửa thành phía Nam gặp” Thư sinh nam tử vui vẻ đáp ứng.
Cảm ơn mọi người!