Chương 40: Đao, Kiếm và Thương
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Ba ngày trước.
“Hiu hiu hiu~~”
Tiếng gió tuyết mang theo từng tia hàn khí không ngừng thổi xuống đại địa tạo nên một mảnh tuyết dày đặc bên dưới.
Lúc này,
Một thân hình thiếu niên bạch y trên người điểm xuyết những đốm huyết tinh đang bị tuyết dần dần phủ lấp thân hình.
“Chậc chậc! Không ngờ nhân tộc lại ra một cái thế yêu nghiệt thế này”.
Một bóng hình nữ tử từ trên cao chậm rãi rơi xuống, không khỏi thì thào cảm thán một câu.
“Tu vi thấp hơn, lại có thể chiến đấu trong hoàn cảnh hàn khí như thế này cũng không có bao nhiêu người làm được.”
“À không, lần trước đã có một người cũng làm được như thế nhưng so với thiếu niên trước mắt này mà nói thì thật không bằng!”
“Thôi, xem như miễn cưỡng qua ải đi, có thể bằng vào tu vi tôi thể cảnh đánh bay nhị tinh khôi lỗi quả thật không phải người thường có thể làm được.”
“Phần thưởng nơi này ngươi cũng đã nhận được rồi, hy vọng sau này sẽ có thêm người như ngươi đến nơi này!”
“Thế giới này rộng lớn như vậy, người quen bên mình thực sự là ít, ít đến ly kỳ!”.
Nữ tử nói nói nhiều như thế nhưng xung quanh vẫn không hề có một ai đáp lại.
Gió tuyết vẫn đang thổi liên tục, một mảnh tuyết trắng trong thế giới không hề có một sinh vật nào quả thật cô đơn đến cực điểm!
Trầm ngâm hồi lâu, nữ tử dường như có một quyết định nào đó, ánh mắt trở nên kiên định hơn rất nhiều.
Phất tay một cái, một chiếc vòng tay màu xanh bay về hướng thiếu niên trước mắt.
Ánh sáng lóe lên một cái, chiếc vòng tay liền dung nhập vào cổ tay thiếu niên, màu sáng lam quang dần dần tắt đi, hiện ra một chiếc vòng xanh màu xanh nhìn không khác gì là phàm vật.
“Xong rồi! hy vọng ngươi có thể thay ta hoàn thành ước mơ của mình.”
“Ngươi có thể đi được rồi!”
Thanh âm vừa dứt, một đoàn bạch quang từ trên thương khung giáng xuống bao khỏa toàn thân thiếu niên vào trong đó.
Bạch quang lóe lên một cái, thân hình thiếu niên cùng bạch quang đồng thời biến mất không còn tăm hơi.


Cùng lúc đó, bên ngoài lôi đài.
Một dãy thất thải quang mang trên không trung dường bị điều gì đó kíc/h thích một dạng.
Thất thải quang mang ban đầu bao phủ toàn bộ thương khung lôi đài phía trên, giờ khắc này đang rung động kịch liệt.
Một màn khiến mọi người xung quanh phải trợn mắt há mồm diễn ra ngay trước mặt.
Chỉ thấy thất thải quang mang bắt đầu từ hai phía không ngừng co rút lại.
Từ thất thải quang mang trở thành lục thải, ngũ thải,..

cho đến khi trên thương khung chỉ còn một màu tối đen như mực, bao phủ toàn bộ lôi đài trên không.
Một màn này hiện ra trước mắt của một đám võ giả phía dưới cùng một đám lão giả phía trên.
“Quân tiền bối, người nói xem cái này là chuyện gì xảy ra ah?” An Linh Nhi trưởng lão của Tôn Hành Tông không chịu được, lập tức xoay người hướng về lão giả tóc bạc, hỏi.
Đám trung niên, lão giả xung quanh cũng không ngừng hướng về phía lão giả tóc bạc nhìn qua, trong mắt không chịu được sự mong mỏi, chờ đợi câu trả lời.
“Cái này, cái này cũng là lần đầu tiên ta thấy được, bên trong điển tịch cũng không có ghi chép qua, tại hạ kiến thức nông cạn, để các vị chê cười!” Thương Minh Quân nhìn lên bầu trời chậm rãi nói ra.
“Đây cũng là lần đầu tiên ta nhìn thấy chuyện ly kỳ như thế này, nếu như điển tịch không có ghi chép mà nói, sợ rằng cũng không có ai có thể biết chuyện gì đang xảy ra!” có lão giả gật đầu đồng ý nói.
“Xem ra tiểu hữu kia đã có kỳ ngộ ở nơi đó, cho nên mới gây ra thiên tượng như thế này, chờ một chút nữa theo dõi tình hình tiếp theo như thế nào.

Nhưng để phòng ngừa vạn nhất, chúng ta cũng nên chuẩn bị sẵn sàng ứng đối” Chúc Kha nói.
“Chúc gia chủ nói có đạo lý, thiên tượng này không biết có gây tổn hại có bách tính trong thành hay không, chúng ta tạm thời chia ra trông coi tứ phương đề phòng vạn nhất, hy vọng các vị có thể trợ giúp Phong mỗ một tay!” Phong Miên nhìn các lão giả trước mắt chắp tay một cái, nói.
“Phong thành chủ nói quá lời, chúng ta cũng là một thành viên của Thương Minh Thành, điều này là đương nhiên, xảy ra chuyện lớn như vậy chúng ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn” An Linh Nhi chắp tay đáp lễ nói.
“Vậy thì làm phiền các vị đạo hữu!”
Chờ các trung niên, lão giả chia ra bốn phương bay đi.
Không chờ trãi qua bao lâu, liền có thanh âm vang vọng trên không trung khiến mọi người trong thành có cảm giác sợ hãi!
Thất thải quang mang giờ khắc này chỉ còn một màu đen kịt trên không, theo thanh âm vang vọng trên không, liền xuất hiện từng đốm bạch quang như ẩn như hiện bắt đầu trở rõ ràng.
Oanh một tiếng.

Từng đóa bạch quang từ trên không trung rơi xuống.
Nồng đậm thiên địa linh khí theo từng đốm bạch quang không ngừng va chạm vào thân hình của các võ giả bên dưới.
Cảm nhận được trong linh khí trong cơ thể được tăng thêm rõ rệt, một đám võ giả bên dưới giờ khắc này nỗi lo lắng quẳng đi không còn một mảnh.
Có võ giả lập tức đạp không chiếm đoạt bạch quang dung nhập vào trong thể nội bản thân!
“Là Lôi Đài chúc phúc!” có võ giả nhận được chỗ tốt của đám bạch quang liền thất thanh hét lớn.
Sau tiếng hét lớn, lập tức một đám võ giả từ trạng thái ngơ ngác bắt đầu bừng tỉnh đại ngộ, chen chúc, cùng nhau tranh đoạt đám bạch quang từ trên không rơi xuống.
Mỗi đám bạch quang liền có kích thước khác nhau không giống.
Có to, có nhỏ, có vừa,..

đủ mọi loại kích thước!
Trước đó, mọi người đều lo lắng bất an.

Nhưng khi cảm nhận được chỗ tốt của bạch quang mới biết được đây là chúc phúc ah!
Các đoàn tiểu và trung bạch quang đều ẩn chứa linh khí trong đó.
Còn các đoàn đại bạch quang ẩn chứa trong đó là cái gì thì không ai được biết rồi.
Mặc dù như thế, mọi người vẫn là hướng tới chỗ các đoàn bạch quang có kích thước to lớn tranh đoạt!
Điều này nhất thời tạo thành một màn chiến đấu với quy mô không nhỏ, thanh âm đùng đoàn vang tận mây xanh!
Cũng nhờ có các lão giả hộ pháp mà chiến đấu không có lan ra khỏi phạm vi lôi đài.
“Chết tiệt! phải biết vừa rồi ta tranh đám bạch quang to hơn rồi!” có đại hán mặt đen như đáy nồi quát to một tiếng!
“Hắc hắc, huynh đệ hấp thu tiểu bạch quang cũng coi như tạo hóa rồi! còn muốn hấp thu cái khác e rằng không được!”
Ngay lập tức, những nơi có bạch quang cỡ trung và đại đều có bóng dáng võ giả tranh đấu cướp đoạt!
“Muội ở đây chờ ta đi một lát sẽ quay lại!” La Kích trong mắt lấp lóe, thả thân hình lập tức phóng lên cao hướng về một phương đại bạch quang đạp không mà đi.

“Ca cẩn thận!” La Hoa lo lắng hô to một tiếng.
Trên không trung của lôi đài.
Một viên đại bạch quang đang chầm chậm rơi xuống, kích thước càng nhỏ thì tốc độ rơi càng nhanh.
Giờ khắc này, hai thân ảnh đang lẫn nhau công phạt trên không, liên tiếp là những thanh âm đao kiếm “leng keng” va chạm!
“Không ngờ Thiết huynh cũng đã đạt tới nửa bước Chân Nguyên, thật sự đáng mừng ah!” Thương Minh Lang kiếm trong tay huy động không ngừng nhàn nhạt mở miệng.
“Thương Minh huynh nói đùa, chẳng phải huynh cũng đạt tới nửa bước Chân Nguyên hay sao?” Thiết Ngôn đao trong tay không ngừng chém tới, một bộ sinh tử đấu bộ dáng.
“Haha, cũng đã lâu rồi không lĩnh giáo đao thuật của Thiết huynh, hôm nay ta phải hảo hảo lĩnh giáo một phen mới được, còn xin Thiết huynh chỉ giáo nhiều hơn” Thương Minh Lang một kiếm chém ra, một đạo kiếm khí bắn nhanh mà tới, nói.
“Nếu như Thương Minh huynh nói vậy, ta từ chối thì bất kính, cũng mong Thương Minh huynh không bị thương mới là” Thiết Ngôn một đao quét quang mà ra, một đạo đao khí phá không mà đi va chạm với kiếm khí tạo nên một tiếng nổ “oanh” trên không khiến võ giả xung quanh nhất thời biến sắc!
Có võ giả bên dưới nhìn thấy một màn này không khỏi rung động nhìn trên không hai thân ảnh một đao một kiếm không ngừng oanh kích mà ra.
“Là Thiết công tử cùng Thương Minh công tử!”
Có võ giả bên dưới hét lớn một cái, lập tức có vô số đạo ánh sáng nhìn về hắn.
Nhất thời võ giả này trong lòng nhảy một cái, liền biết được bản thân mình vừa thất thố!
Nhưng ánh mắt không nhìn hắn bao lâu liền rời đi nhìn về trên không hai thân ảnh.
Trên không.
Một thân ảnh nam tử, một tay cầm kiếm tỏa ra màu lam quang, toàn thân lam bào, diện mạo vô cùng tuấn mỹ, chất chứa một cảm giác như là thư sinh nho nhã bộ dáng, chính là Thương Minh Lang trực thuộc Thương Minh gia tộc.
Thương Minh gia tộc chính là một đỉnh tiêm gia tộc tại trong thành này.
Bên trong cường giả nhiều như chó, bên ngoài thương lộ khó mà hình dung!
Phải nói, chính là so với phủ thành chủ cũng không kém là bao nhiêu!
Đối diện chính một nam tử toàn thân hắc bào thanh niên, đao trong tay tỏa ra ánh hồng, tướng mạo vô cùng tiêu soái khiến nữ tử nhìn vào liền muốn gả luôn một dạng!
Không ai khác chính là Thiết Ngôn, con trai trưởng của Thiết gia tại trong thành này.
“Ta đi! hai công tử thế gia này lại gặp nhau tại một chỗ, cùng nhau tranh đoạt một thứ, không phải là sống mái với nhau luôn chứ?”
“Hắc hắc, vậy là ngươi không biết à?”
“Ta biết cái gì?”
“Hắc hắc, xem ra ngươi mới đến thành này không bao lâu.

Hai công tử thế gia này trước giờ không ưa nhau, còn về chuyện vì sao lại như vậy thì ngươi đừng có hỏi ta.”
“Thì ra là như vậy! Chiếu theo lời ngươi nói, vậy chẳng phải sẽ gây ra án mạng hay sao? Thương Minh Vệ không có quản chuyện này?”
“Hắc hắc, án mạng thì chắc là không xảy ra, nhưng trọng thương hay không thì ta không chắc.

Còn Thương Minh Vệ có giải quyết hay không thì chỉ cần không thương tổn đến bách tính là được.
Thương Minh Vệ cũng nhắm một con mắt mở một con mắt cho qua mà thôi!”.
“Thì ra là như vậy!”
Trong lúc các võ giả đang nghị luận bên dưới, liền có một bóng người đạp không hướng về chỗ Thiết Ngôn cùng Thương Minh Lang mà tới!
Trong tay xoay một cái.
Một thanh trường thương xuất hiện!
Tay phải xoay một vòng, trường thương trong tay quét môt vòng quanh người mang theo từng tiết rít gào phá không mà tới!
Thanh âm ầm ầm rung động chín trượng xung quanh, trường thương như ẩn như hiện có màu lam quang đoàn bao phủ toàn thân.
Thanh âm “Xoẹt xoẹt” xung quanh trường thương phá không quét ngang mà ra.
Một đạo thương ảnh trùng kích thương khung vang lên từng tiếng xé gió bay thẳng về phía đoàn bạch quang mà tới!
Nhìn thấy cảnh này, hai người nhất thời biến sắc!
Một người trong tay cầm kiếm, toàn thân vận lực một cái, màu lam quang mang bao phủ toàn bộ thanh kiếm.
Quát to một tiếng!
Một đạo kiếm khí phá không mà ra, bay thẳng về phía trường thương kích xạ mà tới!
Cùng lúc đó, một đạo đao khí cao tám trượng phá không mà ra, thanh âm “đùng đoàn” va chạm trên không vang lên một tiếng nổ thật lớn bao trùm một phiến trên không!
Oanh!
Một tiếng nổ long trời lở đất bộc phát trên không khiến võ giả bên dưới nhất thời biến sắc!
Dường như dư âm đang lan gần bọn hắn khiến ai nấy đều sợ hãi cả kinh!
Ngay lập tức liền có một đạo vô hình bình chướng ngăn chặn toàn bộ dư ba.
Nhìn thấy một màn này, các võ giả bên dưới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Ánh mắt nhìn về phía không trung, nội tâm dâng lên từng cơn xúc động!
Đây là bọn hắn lần đầu tiên được thấy cường giả chiến đấu ah!
Khói bụi mịt mờ dần dần tan đi.
Chỉ thấy một thân ảnh nam tử màu đỏ y phục, điểm xuyết những đường vân màu trắng, tay nâng trường thương đứng giữa không trung, toàn thân phiêu dật khiến các nữ tử bên dưới nội tâm gào thét "Kyaa~" không thôi!
Cảm ơn mọi người!
Cảm ơn Osama Binaden đã đề cử!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play