Chương 37: Chiến Hồng Phiến Khôi Lỗi
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Thời gian trôi qua.
Trước mắt Nhất Minh là một mảnh tuyết trắng đang đứng bốn bóng người giống nhau như đúc.
Nhìn trước mắt những thân hình này Nhất Minh tay sờ sờ cằm đang lâm vào một mảnh trầm ngâm do dự.
Trước đó hắn lâm vào một loại cảm giác kỳ lạ không thể diễn tả bằng lời được.
Bên trong cảm giác đó, Nhất Minh cảm giác bản thân hoạt động một cách thông suốt lạ thường, dường như là vừa khám phá một chân trời mới vậy.
Mặc dù trong nén nhang hắn không tài nào hoàn thành thử thách bắt được con tiểu hầu đó.
Nhưng nữ tử váy xanh trước mắt lại nói rằng hắn đủ điều kiện để có thể khiêu chiến khôi lỗi tầng 8.
Điều này khiến Nhất Minh trở nên ngơ ngác một chút, hắn không rõ ra sao!
Quay sang hỏi nữ tử thì nàng trả lời:
“Con hầu tử này sao? Bỏ qua đi! Dù trời có sập xuống ngươi cũng không thể nào bắt được nó.”
Nghe câu này xong Nhất Minh liền mộng!
Nghe tiếp mới biết, thì ra con hầu tử chính là do hóa thân mà thành, nên nếu nó một lòng chạy trốn thì với trình độ hiện giờ của hắn thì mơ đi.
Điều này làm cho Nhất Minh cười khổ không thôi, nhưng cũng may mắn, nữ tử đó nói rằng hắn đủ điều kiện để tiến hành khiêu chiến tiếp.
Cho nên mới có một màn trước mắt này đây.
Bốn thân ảnh khác biệt từ trái sang phải có hình dạng giống nhau như đúc, Nhất Minh liền biết đây chính là khôi lỗi không sai.
Nhưng bốn khôi lỗi này lại có điểm khác biệt, chính là về thứ vũ khí chúng đang mang trên người.
Một người sử dụng đao.
Một người sử dụng kiếm.
Một người mang song hoàn hình bán nguyệt.
Một người còn lại thì trong tay cầm một cây quạt kỳ dị vô cùng.
Theo như lời nữ tử váy dài nói, hắn có thể chọn một trong bốn người này để tiến hành khiêu chiến.
Cho nên, giờ khắc này Nhất Minh đang lâm vào một mảnh trầm ngâm không biết lựa chọn ai mới được.
Hắn bản thân dùng đao và quyền để tiến hành tấn công, cho nên chọn ai cũng không khác biệt là bao nhiêu.
Dù sao đi nữa bốn khôi lỗi này đều là binh tu không sai biệt lắm.
Lần lượt nhìn lướt qua tất cả một vòng, cuối cùng hắn quyết định chọn khôi lỗi trong tay cầm phiến.
Không phải vì điều gì, chẳng qua là thấy nó là lạ mà thôi!
“Không biết tên khôi lỗi này sẽ chiến đấu kiểu gì đây!” Nhất Minh thì thào một tiếng, trên mặt không che giấu được nỗi hưng phấn!
“Khiêu chiến bắt đầu!”
Một thanh âm vang lên, vừa dứt, ba tên khôi lỗi còn lại liền biến mất không thấy.
Khôi lỗi cầm phiến bắt đầu rung động!
“Tới rồi!”
Nhất Minh trường đao ra khỏi vỏ, tay phải cầm đao, ánh mắt tập trung nhìn về phía khôi lỗi phía trước.
Không thể không nói, ở trong hoàn cảnh tuyết dày như thế này, muốn di chuyển cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Hơn nữa, hàn khí nơi này quả thật khiến người ta cảm thấy khó chịu vô cùng.
Mặc dù Nhất Minh cũng đã dần dần quen thuộc với hàn khí nơi này nhưng cũng chịu ảnh hưởng không ít khi vận chuyển linh lực!
Hắn không rõ vì sao “giọt tí tách” trong không gian này lại không hề có tác dụng!
Điều này khiến Nhất Minh trong lòng đắng chát, nếu có thể sử dụng được mà nói, hắn nghĩ rằng linh lực trong cơ thể sẽ không bị cản trở như bây giờ!
Trong tình cảnh này, hắn phải phân một bộ phận linh lực ra để bảo vệ kinh mạch bên trong, tuyệt đối không thể để cho kinh mạch chịu hàn khí ảnh hưởng, nếu không hậu quả là gì thì không nói cũng biết.
Chính vì thế mà hắn không cách nào có thể xuất toàn lực trong tình cảnh này.
Hắn cũng không biết năng lực chiến đấu của tên khôi lỗi trước mắt này như thế nào, để chiến đấu thử mới biết được.
Chiếc phiến trong tay khôi lỗi không ngừng lay động trên thân lấp lóe tỏa ra một đạo quang mang, chiếc phiến này được góp lại từ những thanh vũ khí có hình thù kỳ lạ.
Nếu nói là được góp từ vũ khí thì cũng không đúng, nếu tách đơn lẻ từng thanh ra mà nói thì càng giống như một món bảo vật hơn!
Bảo vật này có hình thù tựa như quyền trượng được thu nhỏ, chiều dài chỉ bằng nửa thanh kiếm, có điểm xuyết từng hoa văn kỳ lạ, tất cả tổng cộng có sáu chiếc y đúc như vậy hợp thành hình dạng một chiếc phiến.
Một thanh âm “ong ong” vang lên, chiếc phiến trong tay tỏa ra màu hồng quang sau đó biến mất không thấy.
Tiếp theo một hơi thở, hai tay khôi lỗi tay kết pháp ấn kỳ lạ, hai bàn tay chập vào nhau.
Sau đó hai bàn tay lật úp lại, một cánh tay duỗi thẳng ra ngoài mang theo từng đạo hồng quang bắn nhanh về phía trước.
Nhìn một màn này, Nhất Minh nhất thời kinh hãi!
Nhưng hắn cũng không có sợ hãi mà nói, cảm nhận được tốc độ hồng quang vẫn nằm trong tầm kiểm soát của bản thân cho nên hắn không có lo lắng bao nhiêu.
Hồng quang lao đến với tốc độ kinh người, nhưng với thân pháp mới học của Nhất Minh thì dễ dàng né tránh những đạo hồng quang này.
Tâm niệm vừa động, hai chân bước nhanh ra xa, tốc độ di chuyển lập tức được tăng lên rất nhiều, một đạo tàng ảnh ở phía sau hiện ra sau đó liền biến mất không thấy.
Giờ khắc này, thân hình Nhất Minh đã ở cách đó năm trượng khoảng cách.
Nhưng với khoảng cách này cũng vừa lúc để tránh né đạo hồng quang của khôi lỗi.
Không đợi Nhất Minh làm ra phản ứng tiếp theo, khôi lỗi tay kết ấn quyết, tiếp tục là ba đạo hồng quang bắn nhanh mà ra.
Từng đạo hồng quang hóa thành những thanh kiếm liên tục theo sát bắn nhanh về phía thiếu niên trước mắt.
Nhất Minh tầm mắt co rụt lại, hắn không ngờ mình lại lựa chọn một tên khôi lỗi khó chơi như vậy!
Khoảng cách giữa Nhất Minh và tên khôi lỗi vẫn đang cách nhau 15 trượng.
Nhìn thấy ba đạo hồng quang bắn tới, Nhất Minh không nói hai lời ngay lập tức trường đao quét ngang mà ra, một đao chém thẳng về phía hồng quang.
Một tiếng “keng” vang lên, trường đao cùng hồng quang va chạm vào nhau, ngay lập tức liền bật ngược về phía sau.
Trên lưỡi đao ẩn ẩn có một vết mẻ do hồng quang cùng lưỡi đao va chạm vừa rồi gây nên.
“Lực lượng thật mạnh!” Nhất Minh âm thầm kinh hãi không thôi!
Liên tiếp là hai đoàn hồng quang theo sát phía sau.
Nhất Minh không nói hai lời, liên tiếp là những vết đao liên tục quét ngang mà ra.
Mặc dù bản thân đã dùng một phần linh lực bảo vệ lưỡi đao, nhưng vẫn bị ba đạo kiếm quang gây thiệt hại không nhỏ!
Bản thân chưa chịu tổn thương gì, nhưng Nhất Minh biết nếu tiếp tục kéo dài trận đấu như thế này thì bản thân mình thua không nghi ngờ!
Với bản thân khôi lỗi có thể phóng thích linh lực như thế này thì hẳn là Chân Nguyên cảnh tu sĩ mới có thể làm được.
Nhưng vì đây là tầng 8, cho nên khôi lỗi có phóng thích được những đạo kiếm quang như thế này cũng chỉ là lực lượng của tôi thể cảnh mà thôi.
“Hẳn là do cái phiến kia cho nên khôi lỗi này mới có thể phóng thích đòn kiếm quang như thế này!” Nhất Minh thầm nghĩ.
Nhưng nghĩ dù nghĩ, hắn cũng không có cách nào tiếp cận con khôi lỗi này ,trừ khi là không tiếc bất kỳ giá nào, toàn lực một kích nhanh chóng.
Nếu không, thì không có cách nào có thể tiếp cận.
Trong hoàn cảnh chiến đấu tầm xa như thế này, bản thân Nhất Minh chỉ là tôi thể cảnh, dựa vào chống đỡ tầm xa như thế này thì việc bại trận cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Khôi lỗi nhìn thấy ba đạo kiếm quang của mình bị chặn lại.
Mặt không đổi sắc, hai tay tiếp tục kết ấn quyết.
Nhưng lần này ấn quyết không giống với lần trước chút nào, tay áo khẽ rung một cái phát ra thanh âm thanh thót, đồng thời có một đạo tử quang hiện ra, đạo tử quang có hình thù như một viên phi thạch đang không tụ tập trên lòng bàn tay.
Viên phi thạch này tựa như không phải thực thể, chỉ là do linh lực hóa thân mà thành, nhưng có vẻ hắc u âm sâm mơ mơ hồ hồ không ngừng xoay tạo thành một vòng xoáy nhỏ thoạt nhìn vô cùng thần bí.
Bất quá, viên phi thạch này cũng không có trực tiếp tấn công Nhất Minh mà đang không ngừng xoay tròn tạo nên thanh âm vang vọng bay múa xung quanh cổ tay phải khôi lỗi.
Nhìn thấy một màn này, Nhất Minh đôi mắt khẽ híp.
Nhưng một hơi thở sau đó, tay phải khôi lỗi một chưởng tung ra đánh về phía trước một cái, đoàn tử quang từ lúc bay xung quanh cổ tay giờ khắc này ầm vang một tiếng nổ bắn mà ra.
Thanh âm rít gào mang theo từng cơn xé gió trong không gian hướng về phía Nhất Minh bay đến.
Nhất Minh nhìn thấy một đoàn tử quang bay thẳng về phía mình có vẻ âm u quỷ dị khóe miệng không khỏi giật một cái.
“Con mẹ nó! Có còn để cho người ta sống không chứ hả!”
Nhất Minh trong lòng chửi mẹ, nhưng bên ngoài thì vẫn điềm nhiên như không có việc gì.
Tay phải nâng trường đao, linh lực ba thành được quán trú vào bên trong trường đao, năm thành bao bọc bên ngoài.
Trường đao lập lòe ánh quang như ẩn như hiện, Nhất Minh ánh mắt nghiêm nghị, hai tay cầm thanh đao quát to một tiếng.
Trong chớp mắt.
Một đao từ trên bổ xuống, thẳng tiến nghênh đón tử quang đối diện.
Hai nguồn lực lượng trong một cái chớp mắt liền trực tiếp va chạm.
Oanh!
Đoàn tử quang cùng đao quang cuốn chặt vào nhau ầm vang một tiếng nổ thật lớn vang vọng không gian.
Tử quang phun ra từng đoàn hắc khí, xen kẽ là ánh hồng đao quang khuấy động bên trong, tiếng nổ “đùng đoàn” liên tiếp bắn ra, thân hình Nhất Minh vẫn đứng yên tại chỗ ngạnh kháng liên miên không dứt!
Khôi lỗi không chút biểu tình, tay phải vừa động, tiếp tục thao túng đoàn tử quang không ngừng bay múa xung quanh Nhất Minh, tấn công không một góc chết!
Oanh một tiếng, tất cả tử quang dường như nổ tung một dạng, vô số hắc tơ từ hư không hiện ra.
Những hắc tơ này hơi rung rẩy một chút, liền từ bốn phương tám hướng oanh kích mà đến.
Những nơi nào có hắc tơ đi qua, liền mang theo từng tiếng xé gió tựa như một mảnh tử vong bao trùm một dạng.
“Tới hay lắm!”
Nhất Minh thần sắc không loạn chút nào, thân hình lập tức bắn nhanh lên không, trường đao trong tay xoay một vòng xung quanh người lập tức hai tay nắm chặt thanh đao lưỡi đao hướng xuống.
Khôi lỗi hai tay huy động một cái, các đoàn tử quang dường như vật sống một dạng, liền lấy Nhất Minh làm trung tâm bắn nhanh mà tới.
Nhất Minh nhìn thấy một màn này quát to một tiếng!
Huyết Chiến Bát Phương!
Một đoàn hồng quang từ trong cơ thể Nhất Minh bộc phát mà ra, mang theo từng tia nhiệt khí bao phủ xung quanh, trường đao giờ khắc này được bao phủ bên trong hồng quang thẳng tắp oanh kích mà xuống.
Hồng sắc ánh đao dường như hóa thành một thanh cự phủ từ trên cao bổ xuống.
Oanh!
Đại địa nứt vỡ!
Từng sợi hắc tơ giờ khắc này biến mất không còn tăm hơi!
Cảm ơn mọi người.