Chương 35: Muốn được chơi cùng!
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Nhìn thấy số linh điểm Nhất Minh âm thầm lắc đầu một cái.
“Cái này so với trong tưởng tượng của ta không giống lắm ah?
Theo như tính toán trước đó mà nói, hẳn là chỉ cần 40 linh điểm liền có thể tăng lên Tôi thể quyết tầng 8 mới đúng.
Hẳn là cần 50 linh điểm mới có thể tăng lên?”
Điều này khiến kế hoạch dự phòng của hắn trong lần đánh cược này đổ bể hết rồi!
Vốn cho rằng với 40 linh điểm liền có thể tăng lên một bước tu vi, nhưng không ngờ kết quả lại hoàn toàn trái ngược với dự tính ban đầu.
Hắn dự định nếu lần này khiêu chiến lỡ như không địch lại, liền có thể tận dụng linh điểm để tiến hành đột phá tu vi để thuận lợi thắng cuộc đánh cược này.
Theo như ước định ban đầu thì hắn dùng tu vi hiện tại để khiêu chiến tầng 8.
Nhưng còn trong quá trình này có đột phá hay không thì liên quan gì đến ah!
“Cái này lâm trận đột phá ta cũng không có đè nén được ah!”
Đại loại thế!
Hắn dường như đã chuẩn bị đầy đủ lý do thoái thoát việc này, nhưng không ngờ lần này cũng không có địa phương nào dùng tới.
Điều này khiến hắn có chút bất đắc dĩ.
Hắn không biết là tầng 8 có trận pháp nào nữa hay không.
Nếu thật là có thêm trận pháp, hay là trọng lực tăng thêm gấp đôi lần nữa thì hắn cũng không cần phản kháng làm gì, cứ việc nằm ra cho khôi lỗi đè ra đánh là được rồi!
Nghĩ tới nghĩ lui hắn cũng không còn cách nào là tiếp tục ứng chiến hành động tùy theo hoàn cảnh vậy.
Dù sao thì ngoài cách này ra hắn còn lựa chọn nào nữa đâu.
Bình phục lại tâm thần chuẩn bị đả tọa thì bỗng nhiên tràn cảnh biến đổi!
Hàn phong bắt đầu nổi lên!
Tiếng vù vù mang theo từng bông tuyết từ trên thương khung rơi xuống.
Hàn khí bức người!
Nhiệt độ biến đổi khiến Nhất Minh sắc mặt nhất thời biến sắc!
Vẻn vẹn nhiệt độ thấp, liền có thể để hắn hô hấp trở nên khó khăn rất nhiều.
Hơi thở thở ra liền ngay lập tức có cảm giác đông kết khiến hắn không chút chần chờ ngay lập tức vận chuyển tự thân linh lực trong cơ thể để chống chọi với hàn khí nơi này.
Có thể nói hoàn cảnh không kém hai chữ “ác liệt” là bao nhiêu!
“Con bà nó! cái lôi đài này giỡn mặt với ta hả? Trước đó đã xác định tu vi của ta không đủ rồi còn cho ta đến cái nơi quỷ quái này?”
Nhất Minh nhất thời chửi ầm lên.
Giờ khắc này trước mắt hắn là một mảnh núi tuyết chất cao không thấy điểm cuối.
Hắn giờ này đang đứng trên một mảnh rộng rãi chứa một tầng tuyết bao phủ bên dưới.
Nhìn trước mắt cảnh tượng Nhất Minh liền biết trận chiến sẽ tại nơi này tiến hành.
Nhưng vì cái gì sẽ là loại tình trạng này đâu?
Theo như những lời mà hắn nghe ngóng được đều không có ai trãi qua cảnh tượng như thế này
Phải chăng cái lôi đài chết tiệt này bị lừa đá rồi?
Cho nên mới xảy ra dị biến như thế này đây.
Mới nghĩ không được bao lâu, Nhất Minh liền cảm thấy cơ thể bắt đầu sinh ra từng cơn đau nhức.
Không phải cơn đau ngoài da thịt!
Mà đến từ bên trong!
Đúng vậy.
Mặc dù thân thể hắn đang có dấu hiệu đông kết một mảnh băng mỏng bao trùm bên ngoài.
Đối với cái này, Nhất Minh liền vận dụng tự thân linh lực bảo hộ liền không có gì đáng ngại, hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến khả năng vận động của hắn.
Nếu như chỉ là như vậy thì không có gì đáng nhắc tới.
Nhưng vấn đề lại xuất hiện ngay khi hắn vận chuyển linh khí bên trong cơ thể.
Mỗi một vòng chu thiên đều có cảm giác đau nhói khó tả từ bên trong truyền đến!
Cảm nhận được tình trạng này xảy ra, Nhất Minh trên mặt lộ ra thần sắc lo lắng!
Không những làm chậm tiến độ vận chuyển linh lực, lại cảm giác như linh khí bên trong cơ thể cũng bị đóng băng một dạng.
Điều đó khiến hắn mỗi lần vận chuyển linh lực đều gây nên đau nhức từ trong kinh mạch truyền đến!
Cảm giác đau nhức càng ngày càng tăng khi hắn gia tăng tốc độ vận chuyển linh khí trong cơ thể.
Nhưng nếu không vận chuyển thì cơ thể bên ngoài sẽ dần dần bị đóng băng!
Xảy ra tình trạng như vậy làm sao khiến hắn không lo lắng cho được.
Nếu tình trạng này xảy ra khi hắn chiến đấu chẳng phải kinh mạch sẽ bị ảnh hưởng, thậm chí tổn thương nặng nề không chừng.
Phải biết.
Mỗi khi chiến đấu võ giả sẽ phải vận chuyển linh lực trong cơ thể càng nhanh càng tốt, nhưng xem hoàn cảnh trước mắt điều này lại phi thường khó khăn.
Ngay khi Nhất Minh đang đau đầu suy nghĩ lúc, một đoàn bạch quang từ phía trên kích phát mà xuống.
Một thân hình từ bên trong bạch quang chậm rãi bước ra.
Nhất Minh nhìn thân ảnh trước mắt nhất thời không nói được lời nào.
Chỉ có một suy nghĩ duy nhất trong đầu hắn vang lên.
“Thật đẹp!”
Người này một thân màu lam y váy dài, dung mạo xinh đẹp không cách nào tả nổi, ẩn ẩn mang theo một chút nghiêm nghị nhìn về phía hắn.
Điều này khiến Nhất Minh trong lòng nhảy một cái.
Không kịp hắn làm ra cử động nào liền có một thanh âm vô cùng dễ nghe từ nữ tử trước mắt truyền đến.
“Quả thật không tồi, ngàn năm nay ngươi là người đầu tiên có thể đi đến một bước này.”
Nghe vậy, Nhất Minh nhất thời sửng sốt một chút.
Còn có thể nói chuyện?
Con khôi lỗi này thật là có thể nói chuyện?
Vì cái gì trước đó tại sao lại không nói chuyện đâu này?
Những suy nghĩ liên tiếp đi ngang qua đầu Nhất Minh nhưng ngay lập tức liền bị hắn ném qua một bên.
Nói đùa cái gì!
Dung mạo xinh đẹp như vậy, lại còn có thể nói chuyện, đây chắc hẳn là người ah?
Nhưng không sửng sốt bao nhiêu Nhất Minh bắt đầu lên tiếng.
“Ngươi là ai? Là đối thủ tiếp theo của ta sao?”
Nghe lời này, nữ tử gật đầu rồi lắc đầu nói:
“Ta là ai không quan trọng, còn về việc là đối thủ của ngươi cũng có thể cho là như vậy.
Ngươi có thể một mình chiến thắng ba con khôi lỗi trước đó chứng minh ngươi tiềm lực không nhỏ.
Trước kia cũng có một người giống như ngươi có thể tiến vào nơi này, nhưng đã hơn ngàn năm trôi qua không có ai tiến vào đây thật khiến ta buồn chán muốn chết!
Lần này ta muốn ngươi bồi bồi ta chơi lâu một chút hy vọng ngươi sẽ không phiền ah”.
“Chơi?” Ngươi muốn chơi như thế nào?” Nhất Minh trong lòng dâng lên một loại dự cảm không tốt.
Hắn đối với nữ tử trước mắt này hoàn toàn không biết gì cả, nhưng người này có thể xuất hiện nơi này có thể chứng minh được nữ tử này không bình thường.
Nhìn thấy Nhất Minh cảnh giác như vậy, nữ tử nhất thời bật cười một tiếng.
“Đừng có lo lắng như vậy! ta không có làm hại ngươi, cũng không thể làm hại ngươi.
Chỉ là cho ngươi một chút thử thách nhỏ nhỏ trước khi chúng ta luận bàn, cũng là đối với ngươi làm quen với hàn khí nơi này.
Nếu không với tình trạng hiện tại của ngươi liền không cách nào có thể chiến đấu mà nói.
“
Nghe vậy Nhất Minh trong lòng cổ quái không thôi, nữ tử trước mắt này e rằng buồn chán dữ lắm rồi mới có thể làm ra bực này sự tình đến.
Đây là muốn nhìn thấy ta chiến đấu để mua vui đây mà? Nếu không thì cần gì phải phí tâm sức bày ra cái gì trò chơi đây này.
“Như lời ngươi nói, muốn chơi cái gì liền xuất ra đi, ta phụng bồi tới cùng.
À sẵn tiện ngươi tên là gì? Ngươi biết tên của ta, ta còn chưa biết ngươi gọi là gì điều này có lẽ không công bằng cho lắm”.
Nữ tử nghe vậy trên mặt mỉm cười:
“Ngươi trước tiên vượt qua trò chơi này ta liền nói cho ngươi.
Mà gọi trò chơi cũng không đúng, có lẽ gọi thử thách thì đúng hơn.
Ngươi chỉ cần bắt được nó trước khi nén hương này dập tắt liền có thể!
Nếu như không bắt được mà nói, ngươi liền không cần khiêu chiến khôi lỗi nơi này.”
Nói xong, trước mắt liền xuất hiện một con bạch tiểu hầu, mà nữ tử kia lại cười cười nhìn hắn sau đó liền ngay tại cạnh bên ngồi xuống nhìn xem.
Trên không, một nén hương dài xuất hiện bắt đầu có hương khói bốc lên.
Nhất Minh nhìn sang nén hương trên không cũng không quan tâm gì đến, lập tức quay sang nhìn con tiểu hầu trước mắt.
Hắn nhìn thấy con hầu tử phía trước có chút mắt trợn tròn.
Không vì cái gì khác, chỉ vì con hầu tử này một thân béo ú, bụng phệ.
Nhìn dáng người của nó Nhất Minh nhất thời cười to một trận.
Không nghĩ tới ah!
Mà một màn này tiểu hầu liền nhìn ở trong mắt.
Nó lập tức nắm một nắm tuyết bên dưới lên, xoa tròn, ném!
Viên cầu tuyết lập tức bay về phía Nhất Minh khiến hắn giật mình một cái, theo thói quen lách người né tránh một cái.
Vừa định quay người lại “lêu lêu” con hầu tử trước mắt thì một viên cầu tuyết bay thẳng vào mặt!
Một tiếng “bụp” vang lên!
Viên cầu tuyết vỡ nát khiến Nhất Minh tê cả da đầu!
Giờ khắc này, hắn không còn quản con khỉ này bụng có phệ hay không.
Quát to một tiếng!
Thân hình theo bản năng lao về phía trước.
Nhưng ngay lập tức hắn cảm giác không thích hợp.
Linh lực trong cơ thể vận chuyển khiến trong người hắn dâng lên cảm giác đau nhức không thôi, hành động chậm lại không ít.
Hơn nữa, tuyết bên dưới kết thành từng mảng khiến tốc độ di chuyển của hắn trở nên chậm chạp rất nhiều.
“Con mẹ nó! con khỉ chết tiệc này! Mày có giỏi mày đừng chạy ah!”
Nhất Minh gào to thanh âm đuổi theo con khỉ trước mắt, nhưng tình hình là tiểu hầu vừa chạy vừa có thời gian ném cầu tuyết vào mặt.
Nhất thời một màn quỷ dị xuất hiện.
Một người truy đuổi, một khỉ ném cầu tuyết vào mặt khiến nữ tử hai tay ôm bụng cười to không dứt!
Mà Nhất Minh lại có thể làm cái gì bây giờ?
Hắn đang bị con khỉ trước mắt chọc cho máu điên nổi lên!
Từ trước tới giờ không có ai làm như vậy với hắn.
Lại nói.
Không những con khỉ này vừa chọi vào mặt hắn mà còn lăn ra cười “Khục khục khặc khặc”.
Điều này làm sao khiến hắn không điên lên cơ chứ!
Trong lúc nhất thời, hắn cũng không có cách nào tiếp cận con khỉ này!
Nếu trong tình trạng bình thường mà nói, hắn trong tức khắc liền có thể mang con khỉ này đè xuống đất ma sát ma sát.
Nhưng giờ lại không được ah!
Linh lực trong cơ thể hắn đang vận chuyển vô cùng khó khăn, tựa như kinh mạch bị xé rách cảm giác, khiến hắn đau nhức không thôi.
Nhưng hắn cũng không có dừng lại ý nghĩ, vì hắn từ trong lời nói của nữ tử kia nghe được một câu mấu chốt.
Đó là có thể khiến hắn thích ứng với hoàn cảnh nơi này!
Có lẽ đây chính là thử thách đặc biệt dành cho người khiêu chiến vượt cấp thì phải.
Hắn chưa từng nghe những người bên ngoài nói đến tử đấu đài lại có một không gian đầy hàn khí như thế này.
Điều này chỉ có thể nói lên một điều, chỉ có những người vượt qua ba lần khiêu chiến cùng cấp mới có cơ hội đến nơi này.
Sau khi đến đây thì lại phải vượt qua thử thách này mới có thể tiến hành khiêu chiến.
Chính vì vậy mà hầu như không có một ai có thể khiêu chiến vượt cấp!
“Nếu như ta đoán không lầm thì bình thường trong một canh giờ bắt được con khỉ chết tiệt này là việc không thể nào sự tình.”
Nghĩ như vậy, Nhất Minh nhất thời đứng lại thân hình.
Cảm nhận bên trong cơ thể “giọt tí tách” kia.
Bốp! bốp!
Hai viên cầu tuyết bay vào mặt, Nhất Minh hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm con tặc tử trước mắt.
“Con bà nó! Mày không thoát được đâu con trai, mày chờ đó!”
Quát to một tiếng, Nhất Minh thân hình lập tức lao về phía trước hận không thể mang con tặc tử này treo lên đánh bộ dáng.
Cảm ơn mọi người!