Chương 249: Ước định
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Nhất Minh nghe được lời này, ánh mắt của hắn ngay lập tức sáng lên!
Nếu như người ta không có chuyện nhờ mình thì cũng thôi đi, nhưng bây giờ khác biệt, chính cô nàng này có chuyện nhờ mình, mà còn là chuyện quan hệ trọng đại, cho nên chính mình nhờ vả một chút cũng là sự tình vô cùng bình thường a!
Nghĩ như vậy, Nhất Minh mỉm cười nhìn lấy Tuyết Ngưng: “Nếu Tuyết Ngưng cô nương đã nói như vậy, ta quả thật có sự tình cần cô nương giúp đỡ, không biết có tiện cho cô nương hay không!”
Nhất Minh vốn dự định tìm 100 khối linh thạch để mang theo lão giả lọm khọm tiến về Thiên Đài, mà tại thế giới này, võ giả tại tầng dưới chót, đặc biệt là các tán tu muốn thu thập tài nguyên phải nói là khó như lên trời, trừ khi bản thân có khí vận hùng hậu, các loại thiên tài địa bảo nhao nhao tìm đến, nếu không thì chỉ có thể sống lay lắt qua ngày mà thôi.

Thực hiện các loại nhiệm vụ do người khác thuê, số tiền nhận được không những ít ỏi mà còn khiến bản thân lâm vào nguy hiểm, đây quả thật là không dễ sống chút nào, mỗi ngày đều có hàng tá võ giả chết đi, đối với điều này, Nhất Minh vẫn là tinh tường vô cùng.

Biết được thế đạo khó khăn, nếu có thể mượn nhờ lực lượng của người khác, chính mình cũng không cần phải lặn lội như vậy, hiện giờ chỉ cần mở miệng là được rồi, mà lại, số tiền này chính mình nhất định sẽ trả lại, cho nên cũng không cần xoắn xuýt cái gì.

“A, không biết công tử cần ta giúp cái gì, công tử chỉ cần nói ra là được!” Tuyết Ngưng thấy được chính mình có hy vọng, chỉ cần có thể thỏa mãn yêu cầu của thiếu niên này, việc hắn tiến về cấm địa là chuyện chắc như đinh đóng cột.

Chính vì vậy mà nàng cao hứng không thôi!
“Cũng không có việc gì, ta chỉ là muốn mượn cô nương 200 khối linh thạch, sau khi đến Thiên Đài khiêu chiến, ta sẽ hoàn trả trở lại.

” Nhất Minh cười cười nói ra.

“Thì ra là vậy.

” Tuyết Ngưng bừng tỉnh đại ngộ, xem ra thiếu niên này cũng không phải là con cháu của thế gia a, nếu không thì làm sao lại không có nổi vài trăm khối linh thạch cơ chứ.

“Không thành vấn đề, chỉ là một chút linh thạch mà thôi, huống chi, nếu như công tử đã có ý định khiêu chiến Thiên Kiêu bảng, thế thì không thể thiếu chúng ta được rồi, ta cũng muốn đến đó đặt cược cho công tử, số linh thạch này quả thật là không thành vấn đề gì.



Tuyết Ngưng cười khanh khách khoác khoác tay nói ra, nói đùa cái gì, chỉ là vài trăm khối linh thạch, chính nàng cũng có thể xuất ra được.

Hơn nữa, nếu như có thể xem thiếu niên này trình diễn sức mạnh, chẳng phải sẽ biết rõ ràng hơn về hắn, một thiếu niên mang vô địch khí thế trong người, đây quả thật là khiến nàng hiếu kỳ vô cùng, bên cạnh đó còn thu được một bút linh thạch, đây chẳng phải là một công đôi việc hay sao?
Việc làm có lời như vậy đương nhiên là nàng không có cự tuyệt!
“Thế thì đa tạ Tuyết Ngưng cô nương!” Nhất Minh mỉm cười đối với cô nàng thi lễ một cái, đây không thể nghi ngờ là giúp hắn bớt đi đường vòng rất nhiều, trong thành này hắn cũng không cách nào hóa duyên cho được, việc này đòi hỏi phải có thực lực trong người, nếu không sẽ chết như thế nào cũng không biết.

“Huynh đệ dự định khi nào sẽ đi đến Thiên Đài?” Mai Ngọc Long ngồi ở một bên cũng vô cùng hứng thú hỏi, nếu như có thể đi cùng tên này mà nói, hắn hẳn là có thể hố đám người kia một phen.

Nghe tỷ tỷ của mình nói, trên người thiếu niên này có một cỗ vô địch khí thế, hỏi ra mới biết, loại khí thế này chỉ có những thiên kiêu đánh bại toàn bộ những người cùng cấp mới có thể xuất hiện, hay nói một cách khác, đây chính là một sự tự tin, mà lại là tuyệt đối tự tin!
Đổi lại là hắn, hắn cũng không có cách nào có loại tự tin này, thiên kiêu cùng cấp nhiều vô số kể, hào môn thế gia cũng đâu phải ăn chay, các thiên tài mà bọn họ bồi dưỡng đều có cho mình thực lực phi phàm, có thể vượt cấp chiến đấu là chuyện bình thường vô cùng.

Muốn đánh bại toàn bộ bọn họ phải nói là si tâm vọng tưởng!

Hiểu được những điều này, Mai Ngọc Long càng đối với Nhất Minh sinh ra hứng thú, không phải loại hứng thú kia a, mà là nhìn lấy thiếu niên này tựa như nhìn thấy bảo vật đồng dạng, hôm nay nghe Nhất Minh nói sẽ đến Thiên Đài khiêu chiến, đây chẳng phải là một cơ hội kiếm tiền hay sao!
Người khác có thể không biết thiếu niên này là ai, nhưng hắn cùng tỷ tỷ đương nhiên là biết, nếu hai người đoán không lầm, việc Nhất Minh có thể tiến vào năm mươi vị trí đầu hẳn là không thành vấn đề!
Còn vì sao không phải là vị trí cao hơn, nói đùa cái gì, thiên kiêu tại đây nhiều vô số kể, hai người còn không biết thực lực của Nhất Minh như thế nào, cho nên có thể vào năm mươi vị trí đầu cũng coi như là thiên kiêu một phương rồi!
Một trăm vị trí đầu chính là ngưỡng cửa đầu tiên mà các võ giả cần phải bước qua, có thể nói, từ chín mươi cho đến một trăm vị trí mỗi ngày đều có biến hóa, dần dần tiến lên trên, biến hóa mới từ từ lắng lại, thẳng đến năm mươi vị trí đầu dường như là cố định, trừ khi có người tấn thăng Chân Nguyên cảnh mới có biến hóa mới mà thôi.

Đối với những giải thích này, Nhất Minh mới hiểu ra, thì ra võ giả Thiên Kiêu bảng còn có loại chuyện này, vốn tưởng rằng chỉ có một trăm người thôi chứ, không ngờ số lượng khiêu chiến lại khủng bố như vậy, mới bắt đầu khiêu chiến sẽ phải từng bước đi lên, thẳng cho đến khi đạt vào một trăm vị trí mới có thể lên bảng.

Đây không thể nghi ngờ là sự sàng lọc vô cùng rõ ràng, những người nào có thể tiến vào một trăm vị trí đều là những võ giả có chiến lực kinh người, nếu không đoán sai mà nói, tại Thiên Đài sẽ có không ít thám tử của các thế lực, bọn hắn luôn luôn theo dõi những biến hóa này để có thể kịp thời mang tin tức trở về.

Chỉ chậm một chút, người liền không có!
Đơn giản mà nói, sẽ bị thế lực khác mời chào đi qua, chính vì thế Thiên Đài cũng được coi như là nơi chọn lọc những mầm non mới cho thế lực của mình, cũng được xem như một chỗ chiêu mộ nhân tài quy mô lớn.

Đối với chuyện này, Nhất Minh cũng không thèm để ý đến, hắn cũng không có dự định tham gia vào thế lực nào, bị trói buộc không phải là sở thích của hắn, bản thân chính mình chỉ cần lấy tài nguyên rồi chuyên tâm tu luyện Huyết Thần Kinh là được, còn thiếu cái gì thì chính mình nghĩ cách sau vậy.

Sau khi rời đi Bách Lý tửu lâu, Nhất Minh cùng với Tuyết Ngưng hai người hẹn nhau sau ba ngày tại trạm dịch chuyển, Tuyết Ngưng cũng có nói với hắn là hãy dùng truyền tống trận đi, nhưng đối với chuyện này hắn cũng không có đồng ý.

Đơn giản mà nói, hắn biết phí truyền tống hoàn toàn không rẻ, hơn nữa, bản thân hắn cũng không có đi một mình, mà còn mang theo một người, chính vì thế mà Nhất Minh mới cảm thấy có chút ngại, chính mình một người thì không sao, nhưng mình mang theo người khác có vẻ không nói đạo lý cho lắm.

Hơn nữa, Nhất Minh cũng muốn thông qua Đại Ưng di chuyển tới trung tâm thành, để xem tòa thành này rộng lớn như thế nào, cảm giác từ trên lưng Đại Ưng nhìn xuống chắc hẳn là không tồi a.

Đối với chuyện này, Tuyết Ngưng cũng không có cự tuyệt cái gì, nếu như người ta đã không gấp thì nàng cũng không có ý kiến, dù sao cưỡi trên Đại Ưng nàng vẫn chưa trải nghiệm qua bao giờ, lần này nàng cũng muốn thể nghiệm một phen.

Thế là nàng đưa cho Nhất Minh một chiếc túi trữ vật, bên trong đương nhiên là cất giữ 200 khối linh thạch mà hắn đã mở lời từ trước, sau đó liền xoay người rời đi, cả ba người đều đã ước định hoàn tất, sau ba ngày sẽ gặp lại cho nên Tuyết Ngưng cũng không có đi theo hắn làm cái gì.

Nhìn thấy hai người rời đi, Nhất Minh mới nhìn vào túi trữ vật bên trong, hai mắt của hắn bắt đầu trừng lớn!
“Xem ra là có một chút hiểu lầm a!”
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà a, hắc hắc!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play