Chương 204: Tư thái vô địch!
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Một bên khác,
Lữ Thanh đang phi hành trên không trung, bỗng dưng cảm thấy phía trước truyền đến một cỗ chân nguyên ba động, loại lực lượng này hắn quen thuộc vô cùng, không phải đám Huyết Ma Đường kia thì còn ai vào đây?
“Đáng chết! Bọn hắn hành động nhanh như vậy sao?” không nói hai lời, Lữ Thanh lập tức tăng tốc ngự không bay đi, không đầy vài hơi thở, phía trước lại truyền ra một cỗ khí tức cực kỳ cường hoành, hiển nhiên, loại khí tức này khiến Lữ Thanh liền nghĩ tới Huyết Ma Đường không sai.

Nhưng khi cảm nhận trong chốc lát, Lữ Thanh lại cảm giác không đúng cho lắm, bởi vì cỗ khí tức này vừa ra, hắn lại cảm giác được hai nguồn lực lượng va chạm, hiển nhiên là chiến đấu đã nổ ra.

Sau đó, một hình bán nguyệt màu máu tựa như đao quang vút thẳng lên không trung, tiêu tán vào giữa hư không, chiến đấu sau đó liền không có!
“Chuyện gì xảy ra?” Lữ Thanh một mặt hồ nghi không hiểu ra sao, chẳng lẽ nói, một đao kia liền khiến một tên nửa bước Chân Nguyên cảnh vẫn lạc hay sao? Nếu thật là như vậy thì người xuất đao cũng quá là dọa người đi!
Theo khí tức hiển hóa mà ra, Lữ Thanh không có cảm nhận được Chân Nguyên ba động ở bên trong, hiển nhiên, người xuất ra một đao màu máu kia không phải là nửa bước Chân Nguyên cảnh, hay nói cách khác, người xuất đao còn chưa ngưng tụ được Chân Nguyên chi khí, điều này khiến Lữ Thanh ngưng trọng không thôi.

Một cường giả như vậy, chính mình lại không hề nhận ra được là ai, điều này thật sự không tốt chút nào, nhưng theo chiến đấu nổ ra trong nháy mắt, Lữ Thanh nhận biết được, người xuất đao chính là kẻ thù của bọn Huyết Ma Đường kia, như vậy là đủ rồi.

Ngay lúc Lữ Thanh tăng tốc trong chốc lát, hắn liền bắt gặp được một thân ảnh cũng từ một bên bay đến, người này ăn mặc không hề giống Huyết Ma Đường chút nào, một thân khí thế hẳn là vừa đột phá nửa bước Chân Nguyên không lâu.

Thân ảnh này cấp tốc hướng về phía hắn bay đến, thẳng đến hai bên cách nhau không đến mười trượng khoảng cách, trung niên chắp tay một cái: “Tại hạ Cao Kiến Thành, là Nhị Hổ trại trại chủ, không biết tôn tính đại danh của các hạ?”
Nghe được lời này, Lữ Thanh mới biết được người này là ai, một trung niên có râu quai nón bao quanh, trên người khoác một bộ bạch y lộ ra phong độ vô cùng, Lữ Thanh cũng không có nhiều lời cái gì: “Tại hạ Lữ Thanh, chúng ta vẫn là tới bên kia xem xét một chút đi.


Dứt lời, Lữ Thanh hóa thành một đạo lưu quang ngự không bay đi, nhiệm vụ của hắn chính là liên lạc với nhóm người kia, trong thời gian gần đây, rất nhiều huyết chúng tử thương trên đường, vừa rồi lại có chiến đấu nổ ra, hắn không thể chậm trễ thêm được nữa.

Cao Kiến Thành nghe vậy cũng không có sinh khí cái gì, hắn cũng cảm nhận được chân nguyên ba động cho nên mới chạy về phía này, hai người một trước một sau ngự không hướng về phía Nhất Minh bay đến.

Không đến vài hơi thở, hai người lại thấy được một đạo huyết quang hướng thẳng về phía trận chiến phía trước bay tới, Lữ Thanh cùng Cao Kiến Thành cũng nhận ra loại khí tức này, chính là đội trưởng của Huyết Ma Đường không sai vào đâu được!
“Lữ đạo hữu cứ việc đi trước, người này cứ để ta lo!” Cao Kiến Thành bỗng dưng hô một tiếng, sau đó đổi hướng lao về phía tên Huyết Ma Đường một chưởng vỗ tới, nhất thời, chiến đấu tiếp tục nổ ra, hai người tại giữa không trung chiến thành một đoàn.

Không phải tự nhiên mà Cao Kiến Thành đảm nhận việc chặn đường này, hắn còn không có rảnh như vậy, đơn giản chỉ vì hắn nhận ra lai lịch của thanh niên họ Lữ này, nếu hắn đoán không sai mà nói, đây là một vị thiên kiêu tại Lữ gia không sai biệt lắm.

Chính mình nếu có thể ở trước mặt vị này thể hiện một chút, sau này e rằng cũng dễ sống hơn rất nhiều, Nhị Hổ trại hiện tại đã xuất hiện tu sĩ như hắn, nếu như không làm ra cống hiến mà nói, e rằng sẽ bị người khác làm "đá đặt chân" mất.

Lữ Thanh cũng không có nói cái gì, thân hình tiếp tục hướng về phía trước cấp tốc bay đi.

Mà giờ khắc này, Nhất Minh đã có thể cử động một chút, mặc dù cảm giác đau đớn vẫn liên tục truyền tới, nhưng máu tươi đã không còn chảy ra, cho nên hắn cũng không lo lắng chính mình vì thiếu máu mà chết.

Nhìn về phía nam tử, khí tức trên người của hắn tán loạn không thôi, một đao vừa rồi của chính mình không lẽ mạnh như vậy sao? Đến cả nửa bước Chân Nguyên cảnh cũng có thể chật vật như vậy!
Tính ra mà nói, Nhất Minh hiện tại cũng chỉ là võ giả cửu trọng mà thôi, nhưng vì cơ thể khai mở Thập Nhất mạch, trong người lại luyện hóa hấp thu Huyết Tinh Thạch, mặc dù không có nhiều bao nhiêu, một khối Huyết Tinh Thạch, hắn chia ra làm một vạn phần Huyết Ti, đến hiện tại chỉ hấp thu được mười lăm giọt Huyết Ti mà thôi.

Nhưng với mười lăm giọt Huyết Ti uẩn dưỡng, nhục thân của hắn đã nhiều lần phá rồi lại lập, khiến hắn trở nên cường đại hơn rất nhiều, sinh mệnh lực cũng cường hoành hơn không ít, cho nên mới có thể cô đọng tự thân khí huyết tiến hành uẩn dưỡng trường đao.

Linh khí có thể từ trường đao thoát ra bên ngoài, nhưng tự thân khí huyết thì lại tích trữ ở bên trong, một đao kia, hắn cảm nhận được toàn bộ khí huyết từ trước tới giờ đều tiêu tán không còn, nhưng kết quả lại khiến hắn hài lòng vô cùng.

Võ giả xuất đao liền khiến nửa bước Chân Nguyên trọng thương, đây không phải là bình thường võ giả có thể làm được nữa rồi.

Nếu nói hắn là nửa bước Chân Nguyên, hắn không phải, bởi vì một khi chiến lên, hắn không phải là đối thủ, cho nên hắn mới dùng một đao, nhất kích tất sát!
Toàn bộ lực lượng hắn có đều dồn vào một đao này, cùng với chiến ý không lùi, mới đem hắn rơi vào một loại trạng thái kỳ lạ mà hắn chưa từng gặp qua bao giờ, loại cảm giác này khiến hắn cảm nhận được, không có ai là đối thủ của mình, chính mình tại đây, chính là vô địch tồn tại!
Nhưng giờ khắc này, chính mình cũng vì đó mà mất đi khả năng phản kháng, nhìn tên kia xem, bản thân hắn trúng phải một đao, cả người đều muốn tàn phế, nhưng chính mình đâu, chính mình tựa hồ không tàn cũng phế a!
“Khặc khặc khặc, tiểu tử, ngươi còn có di ngôn gì không?” ánh mắt của nam tử tràn đầy xích hồng, ngữ khí tràn đầy oán độc nhìn lấy thiếu niên trước mắt, tựa hồ, chính mình chỉ cần đi đến, chạm tay vào người của hắn, hút hắn thành một cái xác khô, chính mình không những khôi phục thương thế mà còn có thể tiến thêm một bước!
Loại dụ hoặc này, thử hỏi ai có thể chịu đựng được đây?
Từ lúc tên thiếu niên này bộc phát ra loại khí huyết cường đại kia, trong mắt của hắn đã lóe lên tinh quang, nhưng sau khi loại lực lượng này toàn bộ bộc phát ra ngoài, ánh mắt của hắn chỉ còn lại vô tận sợ hãi, nhưng rất may là, hắn vẫn không chết!
Điều này khiến nam tử kinh hỉ không thôi, nếu không phải chính mình sử dụng huyết dịch cùng chân nguyên bảo hộ bản thân, e rằng đã bị một đao kia chém thành hai đoạn, loại võ giả chứa huyết khí hùng hậu này, hắn làm sao có thể để Nhất Minh thoát khỏi bàn tay cho được.

Nam tử giờ khắc này chỉ còn cách Nhất Minh không tới năm bước khoảng cách, vừa rồi sử dụng chân nguyên chi khí để gia trì hộ thể đã sử dụng hết, huyết dịch dự trữ trong người cũng không còn, hắn bây giờ chẳng khác nào là một võ giả cả.

Chân Nguyên chi khí không phải nói ngưng tụ liền có thể ngưng tụ, bình thường bế quan tu luyện mới có thể tích trữ chân nguyên chi khí bên trong cơ thể, việc chuyển hóa linh khí thành chân nguyên chi khí, đó là một quá trình không hề dễ dàng, tu sĩ dự trữ chân nguyên chi khí trong người, lực lượng mới có thể thoát ly phàm nhân phạm trù, tiến tới một bước gọi là Tu Sĩ.

Nhưng giờ khắc này, hắn đã sử dụng hết toàn bộ chân nguyên cho việc hộ thân vừa nảy, cho nên, bây giờ chỉ còn cách thôn phệ huyết dịch của tên này để khôi phục tự thân thương thế, nếu không, muốn ngưng tụ chân nguyên chi khí không biết phải đến ngày tháng nào mới có thể ngưng tụ ra được.

Đây chính là một trong những nguyên nhân khiến các tu sĩ muốn tấn thăng Chân Nguyên cảnh trở nên gian nan rất nhiều.

Phải thuần thục việc chuyển hóa linh khí thành chân nguyên chi khí, sau đó từ chân nguyên chi khí ngưng tụ ra Chân Nguyên chi dịch, cuối cùng là dùng Chân Nguyên chi dịch cô đọng thành chân chính Chân Nguyên, khi đó, mới chính thức bước vào Chân Nguyên cảnh! (So với Tiên đạo, thì đó là Kết Đan, hắc hắc!)
Quay lại chuyện chính, nam tử chỉ còn cách Nhất Minh không đến năm bước khoảng cách, tâm tình của hắn lúc này dường như muốn bay lên đồng dạng, tên thiếu niên này tựa hồ rất là đau đớn a?
“Hắc hắc, đau đớn không? Tuyệt vọng không? Không bằng ngươi từ bỏ giãy dụa, ta sẽ cho ngươi một cái thống khoái, yên tâm, ta nói được làm được, hahaha!” nam tử cười to một tiếng, nhìn thấy gương mặt của thiếu niên đang không ngừng vặn vẹo, trong lòng của hắn dâng lên một loại cảm xúc cực kỳ sung sướng!
Phải nói thế nào đây, nhìn thấy kẻ thù của chính mình đang giãy dụa lần cuối, loại cảm giác này thật khiến cho người ta mê mẩn, thật là sảng khoái a!
Ngay khi nam tử chuẩn bị vươn tay lúc, hai mắt của Nhất Minh bỗng dưng co rụt lại….

Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà ah, hắc hắc!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play