Chương 202: Chỉ cần có ta ở đây
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Ngay lúc Nhất Minh đang âm thầm cảm thán thời điểm, một thanh âm từ giữa không trung vang lên!
“Đạo hữu, chúng ta gặp mặt một lần có tiện hay không?”
Thanh âm nam tử nhàn nhạt vang lên, lời nói mặc dù có vẻ khách khí vô cùng, nhưng ngữ khí thì lại không hề khách khí chút nào, thanh âm nam tử này không phải từ dưới đất vang vào bên trong, mà là từ trên cao vọng xuống.
Nghe được lời này, Nhất Minh sắc mặt trầm lại, chuyện gì đến thì vẫn phải đến a, chính mình vừa mới khôi phục không được bao lâu đã có người tìm đến, đám người này quả thật là không chịu từ bỏ a.
Sắc mặt của Chúc Tình khó coi vô cùng, trong hai người, nàng tu vi yếu nhất, mà thanh âm của người này lại từ trên không trung vọng xuống, hiển nhiên là nửa bước Chân Nguyên cảnh không sai vào đâu được, chính mình vẫn là quá yếu a!
“Nhất Minh huynh, làm sao bây giờ?” Chúc Tình thần sắc lo lắng hướng sang Nhất Minh hỏi, nàng biết người này đến có vẻ không thiện chút nào, nghe trong ngữ khí kia liền có thể nhận ra được, nàng dự định rời khỏi nơi này, cho dù nàng có ở lại cũng không giúp được cái gì, không bằng tránh xa một chút, tên thiếu niên này cũng không còn bó tay bó chân như vậy.
Nhất Minh nhìn về phía nàng mỉm cười nói: “Chúng ta vẫn là ra ngoài xem một chút đi, nếu ta động thủ, cô nương hãy nhanh chóng rời khỏi nơi này, ta sẽ không để hắn chạm một ngón tay vào người cô nương,có lẽ lần này ta không cách nào giữ cô nương bên mình được.
”
Chúc Tình nghe được lời này bỗng nhiên có chút thất thần, nàng không hiểu ra sao, trái tim của mình tựa như muốn khóc đồng dạng, nước mắt không tự chủ từ trên đôi mi rơi xuống, đây….
.
là cảm giác gì? Sao ta lại khó chịu như vầy!
Nhìn thấy nước mắt của Chúc Tình rơi xuống, cả người dường như bất động đồng dạng, Nhất Minh nhẹ nhàng nâng tay trái lau đi khóe mắt của nàng, cười cười nói: “Làm sao đây, chúng ta cũng không phải là không gặp lại a, ta chỉ nói là, để cô nương tránh khỏi chỗ này trước mà thôi, sau khi chiến đấu xong, ta sẽ đi tìm cô nương a.
”
“Thật sao?” giọng của nàng giờ khắc này có chút nghẹn ngào, nàng mặc dù không muốn khóc như vậy, nhưng nước mắt lại tự nhiên chảy ra, khiến nàng không kìm được cảm xúc của mình.
“Thật!” Nhất Minh gật gật đầu cười nói, “Chúng ta ra ngoài thôi, nếu như là kẻ địch, cô nương hãy nhanh chóng rời khỏi nơi này, còn nếu không phải thì chúng ta cũng không cần chạy loạn như thế.
”
Chúc Tình gật gật đầu, nhanh chóng lau đi nước mắt trên mặt chậm rãi đứng dậy đi ra ngoài, Nhất Minh đi ở phía trước nàng theo sát phía sau, hai người chậm rãi đi ra khỏi động phủ nhìn lên không trung.
Màn đêm buông xuống khiến hắn không nhìn rõ gương mặt của người bên trên là ai, nhưng vầng nguyệt bên trên chiếu xuống ánh sáng lờ mờ để Nhất MInh nhận ra được loại y phục này.
“Huyết Ma Đường!” Nhất Minh trong lòng thầm hô một tiếng không tốt, hắn cứ nghĩ gây ra động tĩnh lớn như vậy sẽ có người từ Đông Thiên Thành nhận ra biến hóa của nơi này, không ngờ người tới lại là người của Huyết Ma Đường, lần này chính mình e rằng gặp rắc rối lớn rồi!
“Một nam một nữ, không sai biệt lắm!” thanh âm nam tử nhàn nhạt vang lên, ánh mắt của hắn khẽ híp thành một đường, nồng đậm sát cơ bắt đầu bao phủ hai người, Nhất Minh chỉ cảm thấy có vô số “vật nhỏ” đang bò khắp nơi trên người cơ thể mình, da đầu của hắn tê rần cả lên, cảm giác khó chịu vô cùng.
“Chạy mau!” Nhất Minh quay sang Chúc Tình khẽ quát một tiếng, ánh mắt cực kỳ lăng lệ nhìn lấy tên Huyết Ma Đường trước mắt.
Chúc Tình do dự chốc lát sau đó không nói hai lời quay đầu liền rời khỏi nơi này, nàng biết được, chính mình ở lại chỉ càng khiến Nhất Minh phân tâm mà thôi, tên này thủ đoạn biến thái như vậy, chắc hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì được đâu!
“Hahaha muốn chạy? nho nhỏ sâu kiến còn muốn từ tay của bản tọa chạy thoát, ai cho các ngươi lá gan này?”
Ngay khi nàng quay đầu rời đi lúc, một thanh âm từ giữa không trung truyền tới, trong lòng của nàng không hiểu ra sao lại có một cảm giác uất ức đến cực điểm, chỉ vì chính mình không đủ mạnh mới trở thành gánh nặng thế này.
Nếu như mình có thực lực, chính mình không cần phải quay đầu chạy trốn như vậy a!
Nếu như mình có thực lực, chính mình mới có quyền được sống!
Chỉ có trở nên cường đại, chính mình mới không bị người xem như là sâu kiến!
Ngay khi thanh âm của nam tử vừa dứt, một cỗ uy áp từ giữa không trung hàng lâm mà xuống, dường như muốn đem nàng cho đè xuống đất ma sát đồng dạng.
“Nho nhỏ sâu kiến còn muốn vùng vẫy? Đây là không có khả năng!” nam tử mặc dù bị mặt nạ che lấp, nhưng sát ý kia lại không hề che lấp chút nào, một thân khí thế cứ như vậy bộc phát mà ra, hướng thẳng về phía Chúc Tình lao tới.
Chúc Tình đang toàn lực chạy trốn cũng cảm nhận được khí tức tử vong bao phủ lấy mình, trái tim của nàng bỗng dưng gia tốc lên gấp nhiều lần, đây là lần đầu tiên nàng cảm giác chính mình nhỏ bé đến như vậy, nhỏ bé đến mức người khác chỉ cần một ngón tay cũng có thể bóp chết chính mình, chính mình tựa như một con kiến hôi đồng dạng!
“Chính mình….
.
có thể chạy khỏi sao?” trong đầu nàng bỗng chốc lóe lên vô số ý nghĩ, nàng tìm tất cả mọi cách nhưng không có biện pháp nào có thể giúp chính mình thoát khỏi khí tức tử vong này, cảm giác bất lực, sợ hãi dần dần bao phủ toàn bộ tâm thần của nàng, khiến sắc mặt của nàng trắng bệch không thôi.
Toàn bộ cơ bắp giờ khắc này tựa như không còn sức lực một dạng, chúng nó dường như cũng bảo nàng: “Bỏ cuộc đi thôi!”
Ngay khi nàng chuẩn bị từ bỏ chạy trốn lúc, một thanh âm từ phía sau bỗng nhiên vang lên!
“Chỉ cần có ta ở đây….
.
” Nhất Minh nhìn về trung niên trước mặt, ngữ khí cực kỳ băng lãnh, ánh mắt lộ ra một luồng cực kỳ lăng lệ chi ý, tựa như muốn đem tên nam tử trước mắt này cho chém thành muôn mảnh đồng dạng
Nhìn thấy điều này, đôi mày của tên nam tử bỗng nhiên nhíu lại, uy áp bỗng dưng tăng cao hơn rất nhiều, Nhất Minh đứng sát bên cạnh liền cảm giác toàn bộ xương cốt của mình vang lên từng đợt ma sát thanh âm, cho dù vậy, hắn cũng không hề có dấu hiệu quỳ xuống chút nào, trong miệng cắn mạnh từng chữ tiếp tục vang lên!
“Cho dù là thiên quân vạn mã….
” một thân khí thế trên người Nhất Minh không giữ lại chút nào, toàn lực bộc phát mà ra, khí huyết trên người hóa thành một bộ chiến y bao phủ xung quanh, một tay từ từ dâng lên, nắm chặt chuôi đao, một cỗ vô hình uy áp bỗng chốc đem toàn bộ uy áp của nam tử cho hoàn toàn chặn đứng!
Cảm nhận được uy áp từ trên người của con sâu nhỏ này phát ra, nam tử sắc mặt đại biến, hắn cảm nhận được, từ trên người của thiếu niên mang đến cho hắn một loại khí tức tử vong, không nói hai lời, toàn thân khí thế không giữ lại chút nào, huyết quang hóa thành cự thủ bao phủ bảy trượng giữa không trung hướng về phía Nhất Minh lao tới.
Nhìn thấy cự thủ bao trùm trên không, lực lượng trên người Nhất Minh không nói hai lời, toàn lực bộc phát!
Toàn bộ lực lượng tích trữ bên trong thập nhất mạch cũng vì đó xuất ra, gương mặt của Nhất Minh cũng vì đó biến hóa, một gương mặt thiếu niên anh tuấn xuất hiện giữa tầm mắt tên Huyết Ma Đường.
Quát chói tai một tiếng!
“Cho dù là thiên quân vạn mã, cũng không thể chạm vào người nàng, cho dù chỉ là một sợi tóc!”
Thanh âm này mặc dù không hùng hồn, thanh âm này mặc dù lộ ra trẻ con vô cùng, lại khiến nàng có cảm giác ấm áp lạ thường, giống như, chỉ cần có hắn ở đây, không ai có thể làm tổn thương chính mình!
Cảm động qua đi, Chúc Tình nhanh chóng rời khỏi nơi này, bây giờ toàn bộ uy áp đều bị Nhất Minh ngăn chặn lại, trên người nàng giờ khắc này trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Nhưng thanh âm này rơi vào trong tai của tên Huyết Ma Đường thì không giống như vậy, cỗ lực lượng kia, khiến trái tim của hắn càng lúc càng phanh phanh trực nhảy, hắn không hiểu cỗ khí tức tử vong này vì sao đến bây giờ vẫn còn quanh quẩn xung quanh chính mình, điều này khiến hắn hoảng hốt không thôi.
Ngay khi cự thủ chỉ còn cách Nhất Minh mười trượng phạm vi lúc, trường đao trong tay bỗng dưng ra khỏi vỏ, một cỗ lăng lệ chi khí xông thẳng lên giữa không trung, mang theo sát ý trùng thiên hướng thẳng về phía nam tử bao phủ vào bên trong….
.
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Hôm nay ta đi công việc hơi nhiều, gặp trời mưa to, cả người hơi đuối, cho nên chỉ có một chương a.
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà ah, hắc hắc!