Chương 197: Ngươi có giỏi thì vào cắn ta nha!
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Huyết Y nhân nhìn thấy lão già này xuất hiện, đôi mắt không khỏi khẽ híp thành một đường, lão già này chỉ bằng một tiếng hừ lạnh liền có thể phá tan thần niệm của ta, thực lực của lão già này, e rằng cao hơn ta một bậc a.
“Tại hạ Huyết Y, xin hỏi tôn tính đại danh của đạo hữu?” Huyết Y chắp tay một cái, hướng về phía lão giả áo xám hỏi, đối mặt với lão già áo xám này, hắn không thể không khách khí một chút, dù sao thì thực lực của hai bên có sự chênh lệch, một khi Thần cảnh xuất thủ, toàn bộ dư ba sẽ khiến cho Thần cảnh phía dưới không cách nào kháng cự nổi.
“Không chung đường, không cần xưng đạo hữu.
” lão giả áo xám khoác khoác tay, ánh mắt lóe lên một vòng ý cười nhàn nhạt nói: “Ngươi chỉ cần biết ta họ Chúc là được, ngươi thân là Thần cảnh cường giả, lại đi bắt nạt một đám trẻ con bên dưới, điều này không khỏi quá mất mặt một chút?”
“Hahaha, ta có mặt nạ nơi tay, không hề mất mặt, không hề mất mặt.
” Huyết Y nghe vậy khoác khoác tay cười to một tiếng, tiếp tục nói: “Nếu như Chúc lão đã ra mặt ngăn cản thì ta sẽ thoái lui một bước, nhưng cũng mong Chúc lão đừng nhúng tay vào chuyện này, nếu không thì, “chúng ta” cũng không còn cách nào khác là phải động thủ, đến khi đó….
.
hắc hắc, cáo từ!”
Nói xong, thân hình của Huyết Y thoáng một cái đã ra ngoài trăm trượng, Chúc lão nhìn thấy điều này sắc mặt cũng không khỏi trầm xuống, hiển nhiên, lão nghe được ý tứ bên trong lời nói của tên này.
“Xem ra không chỉ có một tên Thần cảnh a!” Chúc lão thì thào một tiếng, rút ra truyền tin lệnh, trong miệng lầm bầm một chút, sau đó phất tay một cái, một đạo lưu quang phá không hướng về phương xa bay đi, cuối cùng, Chúc lão quét mắt đám người một cái nhàn nhạt nói: “Các ngươi tự giải quyết cho tốt!”
Dứt lời, thân hình Chúc lão đã biến mất không thấy, đám người nhất thời còn chưa kịp phản ứng cái gì, sau một lát, thanh âm chém giết lại lần nữa thăng lên một cái cấp độ, lần này không phải chỉ có Chân Nguyên cảnh chém giết, mà nửa bước Chân Nguyên cùng võ giả bên dưới đều toàn diện tấn công, thanh thế kinh người, tiếng hò hét, tiếng chém giết, huyết dịch văng tung tóe khắp nơi.
Phía Tây, Huyết Đông cùng Độc Kiếm tiếp tục chém giết, thanh âm ầm ầm chấn động tứ phương, cả hai người đã chiến một đêm những vẫn chưa phân thắng bại.
Phía Nam, Huyết Ngọc Mạn một mình đối kháng ba vị Chân Nguyên cảnh sơ kỳ vẫn chưa hề trọng thương tí nào, mặc dù có hơi miễn cưỡng nhưng tình thế vẫn là có thể kiểm soát được.
Phía Bắc, ba vị Chân Nguyên cảnh sơ kỳ kết thành Tam Thế Trận, đang cùng một tên Chân Nguyên cảnh trung kỳ của Huyết Ma Đường lẫn nhau công phạt.
Đại trận phá toái làm cho các võ giả cùng tu sĩ bên trong Đông Nguyên Thành không còn nơi che thân, bắt buộc phải giết ra một con đường sống, binh đối binh, tướng đối tướng, về tổng quan chiến lực, mặc dù Đông Nguyên Thành bên này có vẻ yếu thế một chút, nhưng lực đánh một trận vẫn là phải có!
Yến lão nhìn sang Huyết Kỳ Phong khóe miệng không khỏi co giật một cái, tên này vừa rồi đắc ý lắm cơ mà, con mẹ nó bây giờ lại bình đạm uống trà như vậy?
Lão cũng không có cố kỵ cái gì, bình đạm ngồi xuống cùng tên này uống trà, ánh mắt nhìn về Đông Nguyên Thành phương hướng, tâm tình phải nói không cách nào yên lòng cho được.
Trận chiến này….
.
chỉ là vừa mới bắt đầu mà thôi!
…
Một bên khác.
Ngay lúc Đông Nguyên Thành đang lâm vào chiến hỏa thời điểm, Nhất Minh đã cùng Chúc Tình hướng về phía Đông Thiên Thành đi đến.
Sau một đêm nghỉ ngơi, Nhất Minh nhận thấy có một nhóm ba người đến gần vị trí chiến đấu truy tra, nhưng đều bị hắn chém giết tại chỗ, để tránh ban đêm lộ ra tin tức gì, cho nên cùng một chỗ chém giết là tốt nhất, đợi đến khi đầu lĩnh của bọn hắn phát giác không đúng thì hắn cũng đã rời khỏi nơi này.
Hai cha con Tạ gia cũng không có ý định quay về Đông Thiên Thành, hiện tại Huyết Ma Đường bốc lên chiến hỏa, trong thành không có bất kỳ chỗ nào an toàn, cho nên hai cha con hướng thẳng về Thương Minh Thành mà đi, Nhất Minh cũng không có keo kiệt cái gì, liền cho đưa ngựa cho hai người, cũng coi như là giúp đỡ một chút.
Từ Hắc Phong sơn mạch đến Đông Thiên Thành cũng không có quá xa, khi vừa ra khỏi chân núi, đường đi xung quanh không còn khó đi như trước, hai bên đều có hàng cây rậm rạp vô cùng, nhưng lộ tuyến thì vô cùng rõ ràng, hiển nhiên con đường này được rất nhiều người thường xuyên qua lại, cho nên mới dễ đi như vậy.
Nếu hai người toàn lực đi đường hẳn là một ngày là tới, trên đường, Nhất Minh vừa đi vừa gặp không ít võ giả từ Đông Thiên Thành chạy loạn mà tới, phía sau còn có không ít huyết chúng đuổi theo không bỏ, hắn cũng không có từ chối cái gì, linh điểm tự động chạy đến, ngu sao không lấy!
Thế là, cứ cách vài canh giờ lại có một vài tên huyết chúng đuổi theo người chạy về hướng Hắc Phong sơn mạch, nhưng đều bị một nam một nữ ra tay ngăn cản, tình huống bất thường này đương nhiên là không lừa gạt được đám huyết chúng này, bọn hắn lập tức phái ra mấy chục tên võ giả mang theo yêu thú bắt đầu tra xét khu vực xung quanh.
Mà điều bất thường này đương nhiên không che giấu được tai mắt của những tu sĩ bên trong thành.
Đông Thiên Thành.
Hiện tại, cả thành đang lâm vào chiến hỏa bên trong, rất nhiều võ giả chiến đấu cực kỳ kịch liệt, nửa bước Chân Nguyên có chí ít gần ba mươi tên, mặc dù quân số đôi bên có chênh lệch một chút, thậm chí có tu sĩ phải lấy một địch hai, tình thế phải nói nguy cấp vô cùng.
Viện quân hiện tại mặc dù chưa đến, nhưng một bên là công thành, một bên là thủ thành, đương nhiên bên thủ thành sẽ có lợi thế hơn rất nhiều, đánh không lại ta liền chạy vào bên trong hộ thành đại trận a, ngươi có giỏi thì vào cắn ta nha!
Tình huống như thế này đương nhiên không phải lần đầu tiên phát sinh, một đám nửa bước Chân Nguyên cảnh huyết chúng hận không thể mang đám chó con này đè xuống đất ma sát, nhìn cái mặt của bọn hắn kìa, con mẹ nó thật là tốn dép!
Thậm chí, đang lúc vây công chuẩn bị đắc thủ rồi, bọn hắn lại không nói hai lời quay đầu bỏ chạy vào bên trong đại trận, thế thì còn đánh thế nào được.
“Con mẹ nó, phá trận cho ta!” một tên huyết chúng gầm thét một tiếng, hai mắt tràn đầy tơ máu nhìn lấy tên tu sĩ đang vẫy mông về phía mình, một bộ muốn ăn đòn bộ dáng, nhưng hắn thật sự không còn cách nào a, hắn không vào bên trong được.
“Hahaha, tức rồi chứ gì, ngươi có giỏi thì vào cắn ta nha, hahaha.
” tên tu sĩ nhìn lấy tên huyết chúng một bộ tức giận bộ dáng, liên tục vỗ vỗ vào mông, không ngừng lắc lư trước mặt, điều này khiến hai mắt của tên huyết chúng nổi lên từng tia tơ máu.
“Được rồi, đừng có giỡn nữa!” lúc này, một tên trung niên khoác màu đỏ chiến giáp vỗ vỗ bờ vai của tên tu sĩ này nhàn nhạt nói, thân hình của trung niên cao gần ba mét, cả người toát ra một loại khí chất lăng lệ vô cùng, người khoác màu đỏ chiến giáp này chính là lực lượng chính để bảo vệ Đông Thiên Thành trong thời điểm hiện tại.
Bởi vì Thành Chủ Đông Thiên Thành đang bị thương nghiêm trọng, hai vị Long Hổ Môn tiền bối hiện giờ không biết ở nơi nào, chắc hẳn là đang cùng hai tên Huyết Ma Đường chém giết đi.
Giờ khắc này, còn lại chỉ là nửa bước Chân Nguyên cảnh và võ giả bên dưới, nhưng dù vậy, Đông Thiên Thành vẫn đang trong thế cục không tốt chút nào, chỉ riêng về số lượng võ giả bên dưới, Huyết Ma Đường một phương đã chiếm toàn bộ ưu thế, bọn hắn không những có người, mà còn có yêu thú đi theo, cho nên các võ giả hiện tại chỉ còn cách vừa đánh vừa lui mà thôi.
“Haha tốt a, Tiền đội trưởng tìm ta có việc?” tên thanh niên này mặc một thân hoa phục, khí chất trên người không giống bình thường, nhìn vào liền biết, tên thanh niên này chí ít là nội môn đệ tử hoặc là con cháu của danh gia vọng tộc nào đó.
“Đạo hữu gọi là Lữ Thanh?” Tiền Bưu nhìn về phía thanh niên nhàn nhạt lên tiếng hỏi.
“Đúng a, Tiền đội trưởng tìm ta có việc gì sao, chỉ cần ta có thể làm được, Tiền đội trưởng cứ phân phó chính là!” Lữ Thanh gật gật đầu, cười hì hì nói ra, từ lúc hắn rời khỏi gia tộc cho đến gặp được Nhất Minh đến bây giờ, tâm thái của hắn đã không còn cố kỵ như trước.
Đúng như Nhất Minh huynh đệ nói: “Ai nghĩ ta cái gì, ta không quản được, ta cứ chính là ta mà thôi!”
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà ah, hắc hắc!