Chương 192: Đông Nguyên Thành - Độc Kiếm
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Thanh bào trung niên thần sắc ngưng trọng nhìn về phía đoàn kiếm quang lao nhanh mà tới, thanh thế chấn thiên cực kỳ kinh người, dường như muốn đem cả hắn lẫn tên Huyết Ma Đường này cho nuốt trọn đồng dạng.
Từng đạo chân nguyên chi lực hiện ra, hắn chuẩn bị thiêu đốt tinh huyết thoát khỏi chỗ này, nhưng khi hắn vừa chuẩn bị thiêu đốt tinh huyết thì một thanh âm từ phía xa xa vang vọng mà tới.
“Đạo hữu cứ yên tâm phá chiêu chính là, tên này, cứ giao cho ta là được.
”
Nghe được thanh âm này, thanh bào trung niên mới ý thức được, người tới chính là đồng minh của phe mình, lúc này hắn mới tập trung toàn bộ lực lượng đối kháng với vô số huyết nhận phóng ra.
Huyết Đông cũng phát giác được Chân Nguyên ba động, kèm theo một thanh kiếm quang phá không mà tới, thân hình của hắn ngay lập tức dừng lại, khóe miệng gương lên một vệt nụ cười khoái ý, một thương quét ngang mà ra.
Một tiếng oanh động nổ toạc thương khung, lực lượng cuồng bạo va chạm khiến huyết thương của hắn ầm vang phá toái, đồng thời, kiếm quang cũng vì đó mà ầm vang bạo liệt, một cỗ cay mũi chi khí bắt đầu phát tán mà ra.
Lực lượng khuếch tán ra gần bốn mươi trượng trên không trung, cuồng phong vũ động quét sạch tứ phương, khiến một đám huyết chúng bên dưới bị cuốn bay ra mấy chục trượng, thậm chí có người phun máu tử vong tại chỗ.
Đối với bọn hắn mà nói, không khác gì trâu bò húc nhau ruồi muỗi chết, cả đám không nói hai lời liền dùng hết bú sữa mẹ khí lực, một đường lao nhanh.
Nhưng chưa lao đi được bao xa thì hàng trăm huyết chúng bỗng nhiên phun máu mà chết, một cỗ cay mũi chi khí bắt đầu xông thẳng vào phổi, khiến một đám huyết chúng qua đời tại chỗ.
Thanh bào trung niên liên tục oanh ra mấy trăm chưởng ngăn cản toàn bộ huyết nhận, thân thể giờ khắc này cũng chật vật không thôi, giờ khắc này, thanh bào trên người rách tung tóe, tóc tai trên đầu bù xù không thôi, cả người thở hổn hển, không nói hai lời liền hóa thành một đạo lam quang phá không bay đi.
Huyết Đông nhìn thấy người trước bay đi cũng không có đuổi theo ý tứ, hắn nhìn sang một thân ảnh đứng cách đó không xa, một trung niên mặc trường bào màu xanh lá cây, ánh mắt tỏa ra từng tia sắc bén chi ý, xen lẫn bên trong chính là một cỗ độc khí vô hình giết chóc.
Bốn mắt đối mặt lẫn nhau, trung niên cũng cẩn thận đánh giá tên Huyết Ma Đường trước mắt này, một bộ huyết sắc chiến giáp, một thanh trường thương từ huyết dịch hóa thành, trên người toát ra một cỗ làm cho người sợ hãi hùng khiếp vía, tựa như đang trực diện một tôn chiến thần đồng dạng.
“Đã đến rồi, thì cũng đừng rời đi nữa.
” lục bào trung niên thanh âm nhàn nhạt vang lên, trên thân khí thế như hồng, một cỗ kinh người kiếm khí chiếu rọi cả không trung, kinh hoàng độc khí tràn ngập mà ra, phảng phất muốn đem toàn bộ huyết vân cho bao trùm vào bên trong.
“Là Đại trưởng lão của Độc Hành Tông, mệnh danh Độc Kiếm Thần Chỉ!” có người ở bên trong Đông Nguyên Thành kinh hô một tiếng, một lời vừa ra, nhấc lên bao ngàn cơn sóng.
Phải biết, muốn trở thành một kiếm tu hoàn toàn không dễ dàng, hơn nữa, vị này còn dung nhập Độc công chân nguyên vào trong kiếm, điều này càng khó hơn rất nhiều, bởi vì độc công không giống với các loại thuộc tính khác, chỉ cần một chút sơ sẩy là sẽ bị phản phệ, cưỡi hạc qua tây thiên ngay lập tức.
Trong các kiếm tu, chỉ có duy nhất vị này có thể đưa Độc công chân nguyên vào trong kiếm, cho nên mới được mệnh danh là Độc Kiếm, còn cái tên “Thần Chỉ” chính là vị này có thể sử dụng độc kiếm như một loại chỉ pháp, tốc độ cực kỳ kinh người.
Huyết Đông cảm giác được khí thế của trung niên trước mắt thay đổi, mặc dù mang lên một chiếc mặt nạ, nhưng bên trong ánh mắt lại không hề che giấu được vẻ hưng phấn chi ý.
Đây mới thật sự là đối thủ của ta!
“Hahaha, đến đến đến, chúng ta đại chiến ba ngày ba đêm, đừng có chạy a!” Huyết Đông cười to một tiếng, khí thế trên người bộc phát mà ra, sau lưng từng đường huyết vân sáng chói, nhìn về phía trung niên trước mắt, ánh mắt sâm nhiên.
“Hahaha, trò cười, chỉ bằng ngươi cũng dám càn rỡ trước mặt ta, muốn đại chiến ba ngày ba đêm, để xem ta bản thân ngươi lại có mấy phần bản sự!”
Độc Kiếm cất tiếng cười to, ngữ khí bên trong đều là mỉa mai cùng với chiến ý, hắn nhìn ra được, tên Huyết Ma Đường trong khi bộc phát lực lượng một khắc này, khí tức trên người không thua kém gì hắn, chính vì vậy mà hắn không có vội vàng vọng động.
Theo tiếng nói rơi xuống, Huyết Đông dường như nhận lấy sự khinh thường đồng dạng, chỉ thấy trên người hắn huyết quang cường thịnh, một mảnh bầu trời ban đêm đều nhuộm đỏ một mảnh, chiếu rọi xuống dưới, một thanh trường thương từ trong huyết vân nhô ra, khí tức cuồng bạo dường như xé rách thương khung, hung hăng hướng thẳng về phía Độc Kiếm lao tới.
Độc Kiếm nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi hừ lạnh một tiếng, hai tay kết hợp ấn quyết, một mảng độc khí từ trong không trung bắt đầu bao phủ toàn bộ huyết vân, lực lượng áp chế giờ khắc này tiêu tán không thấy.
Nương theo hai tay huy động, một cỗ lực lượng màu xanh lá cây từ trong thân thể của hắn bộc phát mà ra, một thanh trường kiếm lóe lên từng trận lục quang hiển hóa sau lưng, thanh thế chấn thiên, ầm vang rung động, một mảnh huyết vân giờ khắc này tựa như chia đôi đồng dạng, một bên huyết quang ngập trời, một bên lục quang sáng chói bao khỏa thương khung.
“Ánh sáng đom đóm, cũng dám cùng hạo nguyệt tranh huy!”
Thanh âm băng lãnh truyền đến, Độc Kiếm quát chói tai một tiếng, một thanh kiếm khí lục quang chiếu rọi hiển hóa giữa không trung, hướng thẳng về phía trường thương mà tới.
Hai cỗ sức giữa không trung va chạm, chỉ thấy cả bầu trời tựa như lôi đình oanh nổ, tia sáng của vầng nguyệt đêm nay đều bị che lấp, thay vào đó chính là một luồng ánh sáng chói lọi giữa hư không, chiếu rọi một mảnh đại địa bên dưới không khác gì ban ngày.
Oanh!
Một thanh âm kinh thiên động địa càn quét bốn phương tám hướng, cuồng phong bạo vũ cuốn ngược tứ phương, tình huống còn chưa bình tĩnh trở lại đã thấy một đạo huyết quang phá không mà tới, lại gặp một thương từ trên cao trấn áp mà xuống, nhưng lần này không có mang thanh thế lớn như vừa rồi, lần này Huyết Đông đích thân cầm thương xông thẳng.
Độc Kiếm thấy vậy cũng là không có e ngại cái gì, một bước đạp không lao tới, bản mệnh thiên binh mang theo một cỗ khí tức sắt bén cùng âm độc phá không, trực tiếp hướng về phía trường thương chém tới.
Trường kiếm thanh thế kinh người, độc khí từ bên trong bạo phát đi ra, cộng thêm một cỗ lăng lệ kiếm ý cùng trường thương va chạm.
Bản mệnh thiên binh không phải bình thường thiên binh có thể so sánh, nói chi là trường thương do huyết dịch ngưng kết mà thành, ngay khi trường kiếm cùng trường thương va chạm sát na, hai cỗ lực lượng lẫn nhau bạo phát đi ra, thanh âm ầm ầm rung động cả không trung.
Chỉ thấy hai bóng người lẫn nhau chém giết trên không, tốc độ chỉ thấy hai đạo tàn ảnh lẫn nhau công phạt, dư ba phát tán đi ra khiến hộ thành đại trận cũng vì đó mà rung động.
Không đến một khắc thời gian, trường thương ầm vang phá toái, Huyết Đông ngay lập tức oanh ra một chưởng, hướng thẳng về phía trường kiếm phóng đi.
Độc Kiếm cũng không có cho hắn thời gian ngưng tụ trường thương ý nghĩ, lăng lệ kiếm quang công phạt mà tới, một chưởng ngay lập tức bị trường kiếm một chém xé rách.
Một chưởng này, cũng không ngăn được lăng lệ một kiếm.
Huyết quang rung động.
Ầm vang phá toái.
Thiên kiếm vạch phá tầng tầng huyết quang, trực tiếp chém vào trên bàn tay, khiến đại lượng máu tươi phun mạnh ra tới, cường giả mỗi một giọt máu tươi, đều ẩn chứa năng lượng trong đó, đặc biệt là đám Huyết Ma Đường này, bên trong máu tươi mỗi người đều ẩn chứa lực lượng cường đại bên trong.
Bị một kiếm chém trúng, Huyết Đông nhíu mày một cái, tay còn lại kết một đạo ấn quyết, huyết quang bao trùm toàn thân, trong một cái hô hấp liền đã rời khỏi nguyên địa, chạy xa cách đó hơn trăm trượng bên ngoài.
Độc Kiếm nhìn thấy điều này cũng không có đuổi theo ý tứ, bản thân đứng tại nguyên địa, ánh mắt sâm nhiên nhìn về phía trước, trên miệng còn lộ ra một vệt nụ cười, mà nụ cười này, rơi vào trong mắt Huyết Đông, không khác gì là đang khinh thường chính mình!
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà ah, hắc hắc!