Chương 187: Muốn chạy?
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Khí tức tử vong, bọn hắn từ khi bước vào con đường tu luyện cho đến bây giờ, không biết đã trải qua bao nhiêu lần, cho nên đối với sự tình này phải nói quen thuộc vô cùng.

Bản thân không cần quay đầu nhìn lại cũng biết, phía sau chính mình tựa hồ đang xảy ra chuyện gì, một chiếc bóng hình người đang giơ tay hình thành thế công hiện rõ trên đất.

Oanh!
Một quyền này oanh thẳng vào sau lưng một tên hắc y, khiến miệng của hắn phun đầy máu tươi, thân thể ngay lập tức tựa như diều đứt dây đồng dạng, không còn đứng vững trên đất, bắt đầu ầm vang ngã xuống đất.

Hai tên còn lại giờ khắc này mới phản ứng lại được, hai mắt tràn đầy tơ máu hiện lên, quát chói tai một tiếng: “Chết đi cho ta!”
Bọn hắn cũng không quản được tàn ảnh hay không tàn ảnh nữa rồi, không hành động nhanh mà nói, bản thân chính mình chắc chắn sẽ chết.

Cảm giác tử vong đến gần cộng thêm tình huống xảy ra quá mức nhanh chóng, khiến nội tâm của hắn hỗn loạn không thôi.

Tựa như con thuyền nhỏ đứng trước một cơn bão ngoài khơi đồng dạng, vùng vẫy chỉ là phản ứng giữa lúc sinh tử mà thôi, nhưng đối với cơn sóng to mà nói, dìm chết con thuyền nhỏ này, chỉ là một cái phất tay không sai biệt lắm.

Nương theo thanh âm quát lớn, trường kiếm trong tay cũng vì đó lướt nhanh mà qua, hướng thẳng về phía sau lưng chém tới.

Nhất Minh lẳng lặng đứng nhìn hai tên này hành động, trên mặt không một chút xúc cảm nào, hai mắt nhìn hai người tựa như đang nhìn người chết đồng dạng.

Tôi Thể Quyết gia tốc vận chuyển, linh khí điên cuồng được hắn hấp thu vào bên trong, linh lực lần nữa tụ tập bên trên nắm tay, một quyền hướng thẳng về phía trường kiếm lao tới.

“Răng rắc! Răng rắc!”
Hai thanh trường kiếm va chạm sát na liền vỡ nát không còn, một quyền một quyền thuận thế lao tới, hai tiếng ầm vang chấn động, máu tươi cuồng xối bay tung tóe trên không, khiến gương mặt của Nhất Minh tràn đầy huyết sắc, giờ khắc này nhìn vào, so với huyết y nhân cũng không sai biệt lắm.

Từ lúc Nhất Minh bắt đầu lao lên, cho đến khi năm người toàn bộ ngã xuống.

tất cả không đến mười hơi thời gian, toàn bộ năm tên Huyết Ma Đường đều máu me đầy mình nằm rạp trên đất.

Một màn này rơi vào trong mắt của thiếu nữ, trong lòng của nàng không hiểu tại sao lại dâng lên một cỗ xúc động mãnh liệt, nàng thật sự hy vọng người thanh niên này có thể cứu phụ thân chính mình a!
Nhưng khi nhìn lại những tên mặc hắc y kia, tất cả còn những mười tên, điều này khiến nàng lo lắng không thôi, nàng nhanh chóng lau đi nước mắt, ngước mặt nhìn lên một nữ tử xinh đẹp đang ôm lấy chính mình, giọng nghẹn ngào nói: “Tỷ tỷ, phụ thân của muội có thể cứu được sao?”
Chúc Tình nghe nói lời này liền sờ sờ đầu nàng một chút, giọng nhẹ nhàng nói: “Yên tâm đi, những người này không phải là đối thủ của thiếu niên kia, muội cứ yên tâm ngồi xem là được.


“Ừm ân!” thiếu nữ gật gật đầu, quay mặt nhìn sang bóng người thiếu niên, một thân bạch y giờ khắc này đã nhuộm đỏ một mảnh, nhưng hoàn toàn không khiến cho nàng cảm giác sợ hãi chút nào, hơn nữa, nàng còn từ trên thân người này cảm giác được một loại ấm áp lạ thường.

“Có lẽ là do người thiếu niên này ra tay cứu giúp chính mình đi? Ừm ân, hẳn là như vậy!”
Mà biến cố vừa xảy ra cũng khiến cho mười tên Huyết Ma Đường còn lại giận dữ không thôi, chúng ta mười người đang cầm chân trung niên đánh túi bụi, các ngươi năm người cũng không đối phó được một thằng nhóc, đây là đang giỡn mặt với ta hay sao?
Không để bọn hắn kịp thời làm ra phản ứng, thân hình Nhất Minh vừa động, thoáng một cái đã đến đám Huyết Ma Đường phụ cận, đám người này tuyệt đối không được để bọn hắn chạy, nếu không hậu quả không cách nào tưởng tượng được.

Nhất Minh không nói hai lời, một quyền oanh ra, linh khí ầm ầm tựa như sụp đổ đồng dạng, một ánh hồng quang nhanh chóng tiếp cận một tên hắc y oanh tới!
Tên hắc y này đang điên cuồng tấn công trung niên, bỗng nhiên cảm giác được khí tức tử vong đến gần chính mình, ánh mắt của hắn nhanh chóng nhìn lại, chỉ thấy một ánh hồng quang tựa như quyền ảnh lao đến chính mình.

Hắn quát chói tai một tiếng!
Trường kiếm trong tay lóe lên một trận quang mang, hướng về phía quyền ảnh chém tới, một kiếm va chạm, thanh âm “răng rắc” vang lên, trường kiếm trong tay vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, nhưng cũng vì thế mà quyền ảnh tiêu tán hầu như không còn.

Nhất Minh nhìn thấy điều này, con ngươi không khỏi co rụt lại, tên này lực đạo ngang ngửa chính mình, không nên giữ lại lực lượng a.

Trung niên ở một bên nhân cơ hội này một cước đạp tới, một tên võ giả cửu trọng bay thẳng ra xa, vẫn kịp đưa tay chống đỡ, cho nên vẫn không có thụ thương cái gì.

“Muốn chết!” tên Huyết Ma Đường hai mắt đỏ ngầu nhìn về phía trung niên, tựa như muốn ăn tươi nuốt sống đồng dạng, từ hôm qua tới giờ vẫn đang truy đuổi tên này, đến bây giờ vẫn còn nhảy nhót cho được, điều này làm sao có thể nhẫn?
“Chia ba người ngăn chặn tên kia, bảy người còn lại theo ta giết!” một tên huyết chúng mở miệng hô lớn, thân hình nhanh chóng giết về phía trước.

Trung niên giờ khắc này chật vật không thôi, Nhất Minh nhìn thấy được, người này hiện tại đã đến cực hạn, nếu không nhanh chóng trợ giúp mà nói, hắn hẳn phải chết không nghi ngờ.

Nhất Minh hai mắt băng lãnh, nhìn thấy ba tên huyết chúng lao về phía mình, ba người này đều là võ giả cửu trọng không sai biệt lắm, hắn cũng không có nương tay ý nghĩ, tâm niệm vừa động một cái.

Tâm mạch bắt đầu theo tần suất bắt đầu đập càng lúc càng nhanh, một thân khí huyết bắt đầu bộc phát mà ra, giờ khắc này, Nhất Minh không khác gì một tôn huyết nhân cả, cả người được bao phủ với những vầng huyết tơ mềm mại vô cùng.

Thân hình Nhất Minh tựa như hóa thành một đạo huyết quang lao nhanh về phía trước, ba tên huyết chúng nhìn thấy huyết quang cấp tốc tới gần, không hiểu tại sao, bọn chúng lại cảm giác trái tim dường như bị người cho bóp chặt đồng dạng, cực kỳ khó thở vô cùng!
“Đường chủ?”
Sắc mặt của một tên huyết chúng có tu vi cửu trọng giờ khắc này tái nhợt không thôi, đây không phải là lần đầu tiên bọn hắn có cảm giác thế này, mỗi khi đối diện với các Đường Chủ, huyết dịch trong người bọn hắn đều không tự chủ được sôi trào cả lên.

Điều này nói rõ cái gì, điều này nói rõ tên thiếu niên trước mắt này có khả năng áp chế bọn hắn, mà không phải bình thường áp chế loại kia, theo huyết quang càng lúc càng đến gần, sắc mặt ba người bắt đầu đỏ lên, hô hấp cũng trên nên khó khăn vô cùng.

“Tiền…”
Thanh âm còn chưa lên tiếng, toàn thân khí huyết của Nhất Minh bao khỏa xung quanh bộc phát mà ra, thân hình nhanh chóng lao tới, khuỷu tay bắt đầu gương về phía sau, một quyền oanh tới!
Một tên trong đó còn không kịp nói dứt lời liền bị một quyền đấm thẳng vào lồng ngực, miệng phun đầy máu tươi, thân hình bắn ngược ra sau không còn động đậy.

Hai tên còn lại trong mắt đều là đầy vẻ hoảng sợ, không để bọn hắn lên tiếng nói cái gì, Nhất Minh một quyền một quyền oanh ra, hai người lần lượt thổ huyết bay thẳng ra ngoài không còn sinh cơ.

Ba tên huyết chúng tu vi cửu trọng không kịp làm ra phản ứng liền bị ba quyền oanh sát, một màn này rơi vào trong mắt của đám huyết chúng còn lại, khiến bọn hắn kinh hãi không thôi!

Cái vầng huyết quang kia, bọn hắn cảm nhận được áp lực cực kỳ khủng bố, người này tựa như là khắc tinh của bọn chúng đồng dạng, một tên huyết chúng ngay lập tức phản ứng lại, hô lớn một tiếng: “Tản ra chạy, nhất định mang tin tức của người này trở về cáo tri Đường Chủ!”
Thanh âm vừa dứt, bảy người lập tức chia ra bốn phương tám hướng lao thẳng vào rừng, hành động quyết đoán vô cùng.

Trung niên nhìn thấy cảnh này liền đuổi theo một tên ngăn chặn đường đi của hắn, mặc dù thân thể có chút te tua, nhưng cầm chân một tên vẫn là không có vấn đề gì.

Nhất Minh cũng không có ý định hỗ trợ ý tứ, hai châm dẫm một cái, thân hình bắt đầu từ trên không trung lướt đi, linh lực hội tụ trong nắm tay, một quyền hướng về một tên trong đó oanh tới.

Hồng quang hóa thành quyền ảnh cỡ nắm tay bắt đầu phá không bay tới, tên huyết chúng nhận thấy điều này cấp tốc tế ra binh khí chặn lại, một quyền rơi xuống, binh khí vỡ nát không còn một mảnh.

Nhất Minh cũng không có dừng lại, thân hình cấp tốc tiếp cận một quyền oanh ra, không có gì bất ngờ, tên huyết chúng này muốn lấy hai tay ngăn cản, thanh âm “răng rắc” vang lên, xương cốt vỡ vụn, một tiếng hét thảm thiết vang vọng núi rừng, sau đó, sau đó liền không có sau đó!
Từng tên huyết chúng đang cật lực chạy trốn nghe được thanh âm thảm thiết này, bọn chúng không nói hai lời liền dùng hết bú sữa mẹ khí lực một đường lao nhanh.

Không chạy được bao xa thì một tên trong đó cảm nhận được một cỗ sát cơ bao trùm chính mình, khiến toàn thân của hắn không khỏi ứa ra mồ hôi lạnh, sắc mặt tràn đầy hoảng sợ, cắm đầu tăng thêm tốc độ.

Nhất Minh thân hình lướt trên không trung nhìn xuống phía dưới cười lạnh một tiếng.

“Muốn chạy?”
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà ah, hắc hắc!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play