Chương 181: Khí huyết (tăng thêm)
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Nhìn thấy trường kiếm sắp chém vào cánh tay của mình.
Nhất Minh không nói hai lời, toàn thân linh khi tụ tập tại cùng một chỗ, hình thành một vòng hồng quang phía trước nắm tay, một quyền oanh ra, trường kiếm cùng quyền đối kháng vang lên một thanh âm như kim loại va chạm.
Trường kiếm không nói hai lời liền bị một quyền đấm gãy tại chỗ, Nhất Minh ánh mắt hung ác, tiếp tục một quyền hướng thẳng vào lồng ngực của trung niên oanh đến.
Hồng quang bao khỏa nắm tay dường như có từng tiếng linh khí bạo động trong đó, theo một quyền rơi xuống, trung niên chỉ kịp đưa hai tay về trước ngực ngăn cản.
Oanh!
“Răng rắc!”
Một quyền rơi xuống, hai tay trung niên bị oanh cong vẹo, vang lên từng tiếng đứt gãy thanh âm, cả người trung niên dường như bị một thanh trọng chùy đập thẳng vào ngực, thân thể trực tiếp bị oanh bay thẳng về phía sau, miệng không tự chủ phun ra một ngụm máu tươi, cả người nằm liệt trên mặt đất, chật vật không thôi.
Một quyền kia, hắn vận dụng toàn lực một quyền, võ giả cửu trọng không có ai có khả năng tiếp nổi một quyền này, trừ khi trên người mang theo Huyền cấp binh khí thì may ra.
Mặc dù nói là một quyền toàn lực, nhưng thực chất chỉ có chín thành lực lượng mà thôi, một thành còn lại Nhất Minh dùng để duy trì Dĩ Giả Loạn Chân, nếu không, gương mặt sẽ phải trở lại nguyên hình ngay lập tức.
Ba quyền này, nhìn thì có vẻ rất tốn thời gian, nhưng thực chất chỉ là trong vài hơi thở mà thôi, một hơi thở Nhất Minh lợi dụng thân pháp Quỳ Hoa Trục Nhật lao thẳng đến sau lưng, sau đó là ba quyền oanh ra, tất cả đều không đến bảy hơi thời gian.
Cả đám sơn tặc giờ khắc này hai mắt trợn to, nhìn về thân ảnh thanh niên bạch y trước mắt, mỗi người một quyền, hai vị võ giả cửu trọng liền không có!
Bọn hắn còn chưa nhìn thấy tình cảnh như vầy bao giờ, ba quyền ra, hai vị võ giả cửu trọng liền không có!
Đám sơn tặc đứng xung quanh nhìn thấy một màn này, người nào người nấy đều toàn thân lạnh buốt, bọn hắn cứ tưởng rằng, bên mình số lượng đông như vậy, cộng thêm có ba vị võ giả cửu trọng vây công, tên này ắt phải chết không nghi ngờ.
Từ trước tới giờ, bọn hắn đều làm như vậy để xử lý những người không nghe lời, không ngờ hôm nay lại đá vào tấm sắt thế này, thật đau chân a!
Tên gầy còm giờ khắc này miệng dính đầy máu tươi, nằm bất động không còn nhúc nhích, một quyền vừa rồi, đánh thẳng vào phổi của hắn, hiện tại nếu không kịp thời chữa trị, ắt phải chết không nghi ngờ.
Còn tên trung niên cầm kiếm cũng không khá hơn là bao nhiêu, một màn này, đánh thẳng vào trong mắt của trung niên cầm đao, khiến thị giác của hắn bị kích thích cực kỳ mãnh liệt.
Bất thình lình một màn, lập tức để bốn phía sơn tặc cùng trung niên cầm đao sắc mặt đại biến, nội tâm của nguyên một đám giờ khắc này tràn ngập khí tức tử vong, nhưng bây giờ không phải lúc sợ hãi thời điểm, bởi vì, tên bạch y kia đã đánh tới rồi.
Nhất Minh không có chần chờ chút nào, hai chân dẫm một cái, thanh âm ầm vang chấn động, thân thể ngay lập tức tựa như một đạo hồng quang hướng thẳng về phía trung niên cầm đao lao tới.
Tốc độ tựa như lưu tinh trong màn đêm, chói sáng vô cùng, lực lượng quán thông vào trong nắm đấm, ngay thời khắc này, Nhất Minh cảm giác khí huyết trong cơ thể toàn bộ chấn động, tâm mạch đập càng lúc càng nhanh, toàn thân khí huyết bắt đầu phát tán ra ngoài tạo thành một vòng huyết quang bao phủ toàn thân.
Dị biến vừa phát sinh khiến Nhất Minh hắn còn không kịp chuẩn bị, thân hình đã tới bên cạnh của trung niên trước mặt, không còn cách nào, một quyền oanh về phía trước.
Tốc độ cực nhanh, nhưng vì huyết quang trong màn đêm quá chói mắt, cho nên trung niên mới có thể làm ra phản ứng, hắn gầm lên một tiếng, hai tay nắm chặt trường đao, trong mắt tràn đầy tơ máu, trường đao ánh sáng lập lòe quét quang mà ra.
Hắn không hề giữ lại một chút dư lực nào, toàn bộ lực lượng bên trong cơ thể đều tập trung vào một đao này, không còn cách nào khác, tên này… quá biến thái!
Một quyền một đao đối oanh cùng một chỗ, khí huyết bản thân cùng trường đao va chạm, thanh âm ầm vang chấn động, xung quanh bụi mù nhanh chóng bay ngược mà lên, một đám sơn tặc muốn tham chiến nhưng không hề có một cơ hội nào.
Bởi vì, chiến đấu quá hung, không còn cách nào a.
“Răng rắc!”
Trường đao tựa như nhận phải một cú trọng chùy oanh thẳng đi vào, lưỡi đao toàn bộ vang lên từng tiếng rạn nứt thanh âm, một màn này khiến cho trung niên sắc mặt đại biến!
Thanh trường đao này là tốn hao gần trăm linh thạch để mua Huyền cấp binh khí, không ngờ đối chọi một quyền này lại tựa như không chịu nổi một kích, điều này làm sao có thể!
Nhất Minh hai mắt trợn tròn, thân thể bắt đầu lui về phía sau, hai mắt nhìn thẳng vào trong cánh tay của mình, trên đó còn có vô số tia huyết quang lượn lờ, hắn cảm nhận được, những tia huyết quang nhìn như mỏng manh này, một khi tụ tập lại, chính là một loại lực lượng không thể khinh thường.
Huyết quang bao bọc toàn thân Nhất Minh, khiến hắn có một loại cảm ngộ là lạ không hiểu, hắn chỉ biết rằng, nếu như chính mình có thể tự do điều khiển một đám huyết quang này, thực lực của mình sẽ tăng lên một cái cấp độ mới.
“Đây là… khí huyết của ta?” Nhất Minh cảm giác được, mỗi khi tâm mạch đập một cái, khí huyết trong cơ thể tựa như hô ứng đồng dạng, nương theo tâm niệm của hắn mà bộc phát ra ngoài, nhưng để tự do điều khiển nó tập trung vào một chỗ, hay là phát tán đi ra, thì hắn lại không làm được.
Theo cảm giác hiện tại, bản thân chỉ có thể kích phát khí huyết ra bên ngoài bao phủ toàn thân, khiến hắn tựa như một tên huyết nhân đồng dạng.
Đám sơn tặc nhìn thấy tên thanh niên đứng chết trân tại chỗ, thân thể bốc lên từng đoàn màu đỏ tựa như máu bao phủ xung quanh, biến hóa này khiến cả đám có chút hoảng sợ trong lòng.
Nhưng rất nhanh, một tên trong đó đầu óc không được bình thường, quát chói tai một tiếng: “Con bà ngươi, để mạng lại cho lão tử!”
Một đám nhìn thấy cảnh này, hai mắt như muốn lòi ra ngoài, nhưng bọn hắn cũng không có ngăn cản.
Nói đùa cái gì, ngại sống quá lâu rồi hay sao?
Ta đẹp trai nhưng không có bị ngu a!
Theo thanh âm vừa hô, lại có thêm mấy tên sơn tặc bị cái đầu thứ hai chiếm lấy lý trí, đồng loạt lao lên.
Mà trung niên cầm đao nhìn thấy cảnh này cũng không có ý định ngăn cản, hắn biết, bản thân mình cần nhanh chóng chạy trốn, nếu không sẽ không còn thấy mặt trời ngày mai.
Quyết định thật nhanh, hắn không nói hai lời xoay người chạy thẳng vào trong rừng.
Nhất Minh quét xung quanh đám người, ánh mắt lạnh lùng mỉm cười một tiếng: “Tốt a, để ta dùng các ngươi luyện tập một chút vậy!”
Thân thể vừa động, Nhất Minh toàn thân khí huyết phun trào, bao phủ toàn bộ thân hình của hắn, một quyền oanh ra.
“Phốc!”
Một tên sơn tặc còn không đến võ giả cửu trọng liền bay ngược ra ngoài, thổ huyết, không còn chút nhúc nhích.
Một quyền này, Nhất Minh cảm giác được, hắn không hề tiêu hao linh khí bên trong cơ thể, nhưng khí huyết bản thân lại có một chút suy giảm, Nhất Minh bừng tỉnh đại ngộ, hắn hiểu được, nếu bản thân dùng khí huyết trong thời gian lâu dài, cơ thể sẽ lâm vào tình trạng suy yếu, đây cũng không phải biện pháp chiến đấu lâu dài a!
Nhưng quả thật, sử dụng khí huyết để chiến đấu, bản thân cận chiến sẽ cường hơn rất nhiều so với sử dụng linh khí.
Đơn giản một điều, bản thân hiện tại chỉ là võ giả mà thôi, cho nên linh khí dự trữ có hạn, không cách nào so sánh với bản thân hấp thu Huyết Tinh Thạch cho được.
“Nếu như có một ngày, ta có thể tự do điều khiển khí huyết trong cơ thể, thì có thể tự do phát huy khi bản thân không còn linh lực, đây cũng là một loại hậu chiêu a!” Nhất Minh vừa đại sát tứ phương vừa thầm nghĩ trong lòng.
Thân hình của hắn lập lòe trong màn đêm, mỗi nơi hắn đi qua, đều có đại lượng máu tươi cùng thể xác bay tứ tung ra ngoài, thanh âm khí huyết cùng binh khí va chạm vỡ nát thành từng mảnh liên tục vang lên.
Hiển nhiên, mặc dù những thanh Hoàng cấp binh khí không chịu nổi một kích, nhưng cũng khiến cho khí huyết của Nhất Minh hao tổn không ít.
Tâm mạch của hắn đập càng lúc càng nhanh, sắc mặt cũng càng lúc càng tái đi, nhưng tiêu hao này, không đáng là gì so với việc cảm ngộ trong chiến đấu bây giờ.
Nhất Minh tựa như sói vào bầy cừu, tràn diện nghiêng thẳng về một bên đồ sát, đám sơn tặc vòng ngoài trong lòng hoảng thành một nhóm, nhìn thấy đồng bạn từng người từng người bị một quyền oanh thổ huyết bay ra ngoài, khiến bọn hắn tâm lý lập tức sập đổ.
Từng tên sơn tặc lao vào, đều bị Nhất Minh một quyền oanh thổ huyết bay ra, dần dần, cả đám đều ý thức được, tên này, mới thật sự là khủng bố a!
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà ah, hắc hắc!